Chương 49: Một người, không quen.

Ở một mình, quá mức không quen.

Giường đôi, phải vươn mình hai lần mới có thể đến bên kia. Trống không, thả cánh tay xuống giường, ngón tay vẽ mấy hình không theo quy luật nào cả. Càng vẽ càng nhanh, nhất bút nhất hoạ, hoành chiết thụ câu [1], mãi đến khi cảm thấy đầu ngón tay ma sát với sàn nhà đến mức tê, cánh tay cũng có chút đau nhức, mới nâng cánh tay lên, lấy tay vỗ vào trán.

Ta rất ghét bị mất ngủ, đặc biệt là một mình tĩnh mịch nhớ nhung trong đêm im lặng thế này.

Cầm lấy điện thoại để ở đầu giường, mở xem tin nhắn. Nhìn nhìn, bỗng nhiên bật dậy, mở đèn trong phòng lên, tìm tìm kiếm kiếm trong tủ quần áo, lấy một cái notebook màu đen trong hành lý ra, suy nghĩ một chút, chạy đến phòng khách lấy cây bút, nằm trên giường chép lại tin nhắn.

Từ khi quen biết đến nay, mỗi một tin nhắn của hai ta, ta đều chép lại, đã mấy năm, chưa bao giờ gián đoạn, mỗi một thứ, đều chưa từng bỏ quên.

Khả năng lưu trữ của điện thoại di động là có hạn, mà nhớ nhung là vô hạn.

Đã thay notebook khác, mà tình cảm được ghi lại này, không thể nào thay đổi.

Lúc chép lại tin nhắn, có khi cau mày buồn bực, có khi lại nở nụ cười, lúc chép đến lúc nàng trêu chọc ta, có thể ngây ngốc, ngại ngùng.

Đêm dài, cũng chậm rãi đi vào trong câu chữ của ta, hóa thành nhất bút nhất hoạ…

Đột nhiên cuộc sống trở nên vô vị. Đi làm, tan tầm, về nhà… Không liên hệ với bằng hữu, không gọi điện thoại cho ba mẹ. Tan việc thì chỉ một mình ở nhà lên mạng, đọc sách… Lần nào cũng đói bụng đến đau dạ dày mới miễn cưỡng đi tìm thức ăn, mấy tháng nay đều ăn mì nhiều hơn. Trước đây đều biết một phút sau mình phải làm gì, hướng về cái gì mà nỗ lực, mà hiện tại lại trở nên mờ mịt, thậm chí không biết phải làm sao. Nằm trên giường trằn trọc trở mình, một lần rồi lại một lần mắng chính mình không đủ thuần thục, làm việc không đủ hoàn thiện, suy nghĩ vấn đề không đủ toàn diện, đều làm cho nàng lo lắng, cho nàng thêm phiền não… Ngơ ngơ ngác ngác, mơ mơ màng màng. Chỉ có mỗi lần nhận được điện thoại của nàng mới cười được, sau khi để điện thoại xuống lại mất mát…

Đang mùa lạnh, nhưng không lạnh. Nếu là ở Đông Bắc thì mặc thêm một cái áo sơmi dày, giờ thì mặc một cái cổ áo màu trắng mà thôi. Nhìn mình trong gương cảm thấy khó chịu, lúc làm lão sư ta lại không giống như lão sư, giống như học sinh… Hiện tại, ta lại không giống Chu trợ lý, giống như đứa nhỏ của quản lý nào đó. Có lúc cảm thấy lớn lên có mặt trẻ con thật bất đắc dĩ, nhíu nhíu mày, nếp nhăn sâu vào, nhưng không nhìn ra được dấu vết của năm tháng.

Người người đều nói muốn chính mình trẻ đẹp, còn ta hi vọng mình già đi một tí, tốt nhất là lớn hơn 10 tuổi đi. Ta hi vọng lúc ta mang giày trượt băng, ở trán ta nhanh chóng xuất hiện mấy vết hằn đi.

Cầm cặp văn kiện ra khỏi nhà, có mấy người đứng dưới lầu công ty, nhìn cách ăn mặc, hẳn là đến phỏng vấn. Một số ban thay đổi nhân viên nhiều lần, nhìn lướt qua, phát hiện khí chất của những cô bé này không tệ lắm, cũng coi như là người đẹp, nhưng luôn cảm thấy thiếu một chút gì, còn là cái gì, nhất thời không nói rõ được.

Tiến vào thang máy, mở cửa, đi vào văn phòng. Ta nghĩ, nếu như không nhờ quan hệ của cậu ta, ta cũng sẽ đồng cảnh ngộ với những ứng viên đứng dưới lầu đi, mang theo CV mà chờ từ rất sớm, mang theo một chút thấp thỏm, dè đặt, ta đi đường tắt, không có như những người khác được huấn luyện ở lầu một, mà là lên thẳng lầu hai, tiến vào văn phòng.

Bàn làm việc trống không, một máy vi tính, hai cái điện thoại, máy in, không còn gì khác. Ta ở công ty như một vật trang trí, không cần ta đi làm gì, trở nên dư thừa, chưa từng có thời điểm cảm thấy mình dư thừa như bây giờ. Trong một gia đình nào đó ở thành phố này, ta dư thừa. Trong một công ty nào đó ở thành phố này, ta vẫn dư thừa.

Rót một chén trà cho mình, trong ngăn kéo có mấy quyển sách dùng để ôn tập, lấy một quyển cầm trong tay mà xem. Tính toán ngày tháng, tựa hồ cuộc thi cũng sắp đến, cuộc thi đến càng gần, Cẩn với con cũng sẽ gần đến.

Cẩn nói, nhất định sẽ đến trước sinh nhật của ta.

Ta nghĩ, xưa nay ta không giống như bây giờ trông đợi sinh nhật của mình.

[*] Hoành chiết thụ câu: Trong thư pháp phương Đông, có 8 nét bút tiêu biểu là điểm (点), hoành (横), thụ (竖), phiết (撇), nại (捺), đề (提), chiết (折), câu (钩). Trong tiếng Việt lần lượt nghĩa là hấm, ngang, sổ, phẩy, mác, hất, gập, móc. Các hạ tự edit đoạn này né =)) Trời ạ! Ta học ngôn ngữ Anh chứ đâu phải văn hóa – nghệ thuật Trung Quốc :3