Chương 6: AI GIÁO HUẤN AI?

Phượng Cửu nhướng nhướng mày, môi mỏng câu lên một vòng cười lạnh: “ngươi mới là người to gan, hợp mưu cùng thái tử muu sát tỷ tỷ, ngươi nói xem đó là tội gì!”

Lời này vừa nói ra, những người có mặt, toàn bộ thân thể đều bị doạ đến cứng đờ, nín thở, một mặt quái dị nhìn về phía Phượng Cửu.

Đây vẫn là Đại tiểu thư hèn yếu thiếu can đảm đó sao?

Má ơi, ánh mắt sắc bén này, đơn giản là còn doạ người hơn sơ với ánh mắt của tướng quân.

Thái tử Nam Cung Trân hận không thể một phát bắt được PHượng Cửu, đem nàng xoa nát vụn, mang xương cốt đi nghiền nát.

Một đôi mắt lệ rơi vào trên thân PHượng Cử, nhìn thấy không còn là hèn mọn, không còn là ánh mắt lưu luyến si mê, mà là sắc bén, ánh mất khiến cho người ta không rét mà run.

Trong nháy mắt, thái tử cả người đều nổi giận, đẩy Phượng Vũ ra, nhấc chân liền hướng về phía Phượng Cửu mà đá vào.

Phượng Cửu không chỉ không có sinh khí, ngược lại là nhếch miệng đứng lên: “đến hay lắm!”

Phượng Vũ thế nhưng là dương dương đắc ý từ lỗ mũi phát ra tiếng hừ hừ cười gian, ả đang cười Phượng CỬu là kẻ đần, lại dám tiếp chiêu cùng với Trần ca ca/

Nam Cung Trần, không chỉ là thái tử của THiên Vũ quốc, càng là thiên tài số một số hai.

Ngay từ khi mới năm tuổi, liền đã được kiểm tra ra là thiên phú kinh người, bây giờ đã mười tám tuổi, tu vi càng là đạt đến cảnh giới cam cấp bậc tám rồi

Toàn bộ Thiên Vũ quốc, ngoại trừ Chiến Vương ra, trong thế hệ thanh niên, Nam Cung Trần là người có tu vi mạnh nhất.

Ngay khi tất cả mọi người đang cười trên nỗi đau của người khác, Phượng Cửu đã tiếp chiêu của Nam Cung Trần.

Nàng lắc mình một cái liền tránh thoát được công kích của hắn, liền một tay lấy lông khỉ từ trong hộp đồ nghề ra, nói thầm: “đem Nam Cung Trần biến thành nữ nhân!”

Nam Cung Trần có tức giận đến như thế nào cũng không nghĩ đến, Phượng Cửu phế vật này lại có thể né tránh được công kích của hắn.

Trong mắt hắn loé lên tia hung quang, trên mặt nở nụ cười dữ tợn.

Bỗng nhiên sau một khắc, trong tiếng kinh hô của tất cả mọi người, Nam Cung Trần trước ngực gồ lên hai cái khối lớn, làm cho mọi người ở chỗ này đều chấn kinh đến nỗi miệng há to, đều có thể bỏ vừa một cái trứng vịt.

Nam Cung Trần cũng cảm thấy được chính cơ thể của mình có biến hoá, thần sắc cả khuôn mặt liền trở nên khó coi, lòng bàn chân giống như bôi dầu, nhấc chân chạy, tốc độ kia phải nói là còn nhanh hơn cả thỏ.

Lưu lại Phượng Vũ một người mở to hai mắt mà nhìn, lập tức nàng ta lấy lại tinh thần, nhìn về hướng của Phượng Cửu, tràn đầy lửa giận muốn cuồng cuộn mà ra: “phế vật đáng chết, ngươi đến cùng là đã làm cái gì?”

Phượng Cửu một mặt vô tội giang tay ra: “Ngươi mù à? Không thấy là thái tử điện hạ công kích bản tiểu thư hay sao?”

Phượng Vũ trong lòng nhất thời dâng lên một cỗ tức giận, ngón tay hướng về Phượng Cửu mà chỉ chỉ.

“ngươi là một phế vật đáng chết, lại dám ra tay với thái tử, người đâu, giáo huấn tiểu tiện nhân không biết trời cao đất này một chút cho bản tiểu thư.”

Một đám nha hoàn hạ nhân nghe mệnh lệnh của Phượng Vũ, từng kẻ hướng về phía Phượng Cửu mà nhào tới.

Một nhóm người này mặc dù là hạ nhân, nhưng mà cũng có tu vi, cũng đã là cấp bậc màu đỏ, hướng Phượng Cửu mà hung hăng đưa quả đấm ra.

Phượng Cửu lùi lại phía sau, bờ môi có chút vung lên, lần nữa mặc niệm đếm, biến ra một cây chổi, đem tất cả hạ nhân toàn bộ đánh ngã.

Sau một khắc, người nhào về phía Phượng Cửu, cảm giác gò má bị đồ vật gì đó đánh một cái.

Tất cả mọi người đều dừng bước, đưa tay bụm gò má, quan sát bốn phía xung quanh.

Ánh mắt Phượng Vũ một mực rơi lên người Phượng Cửu, còn chưa kịp đắc ý được một giây, một khắc sau liền phát hiện bầu trời đột nhiên xuất hiện một cây chổi.

Sau đó, cây chổi kia giống như là bị người khống chế, hướng về người ả mà đánh tới tấp.