Chương 5: MUỐN THÙ LAO CỦA CHIẾN VƯƠNG

“Đúng vậy, ngươi không phải vừa mới bị độc phát hay sao, ta đã giải quyết giúp ngươi!” Nàng câu lên khoé môi, nở một nụ cười đắc ý/

Nam Cung Thương khuôn mặt anh tuấn chợt trầm xuống: “Ngươi dám lừa gạt bổn vương?”

“Chính ngươi tự vận công thử xem không phải biết rồi sao.” Nàng hơi hơi hừ lạnh một tiếng.

Trong mắt hắn chợt loé lên sát khí, nắm đấm đều nắm chặt.

Sau một khắc sát khí trong mắt hắn từ từ đã chuyển qua thành nghi hoặc, nhìn về phía Phượng Cửu.

Đây có thật là phế vật kia của Phượng gia không?

Hàn độc của hắn cho dù là những người trong thái y viện kia, đều là thúc thủ vô sách.

Nhưng khi nhìn đến nha đầu này nói đến nhẹ nhàng như vậy, chẳng lẽ lời đồn đãi của ngoại giới đều là giả.

Nhưng mà Phượng Cửu cũng không có đếm xỉa tới, thản nhiên nói: “Này, ta cứu ngươi một mạng, có phải hay không ngươi nên trả thù lao cho ta?”

Nam Cung Thương nghe nói, ánh mắt chợt trầm xuống, mặt cũng chậm rãi mà thâm trầm: “nữ nhân, ngươi vậy mà lại muốn lấy thù lao với bản vương!”

Đối với uy hϊếp của hắn, Phượng Cửu một chút cũng không thèm để trong lòng.

Đôi mắt nàng tĩnh mịch như cổ đầm, trên khoé miệng nở một nụ cười hài hước: “đường đường là chiến vương, chẳng lẽ là không nên trả thù lao, ta nói thế nao cũng là cứu ngươi một mạng.”

“ngươi muốn cái gì?” Môi mỏng của hắn bĩu một cái, khoé môi lãnh ngạnh càng thêm băng lãnh.

Nàng hì hì nở nụ cười: “bảo hộ ta một năm.”

Một đôi con ngươi đỏ thẫm băng lãnh của Nam Cung Thương nhìn nàng chăm chú, một luồng hơi lạnh từ lòng bàn chân dân lên trong lòng: “ra kinh thành, ngươi liền tự sinh tự diệt.”

Nàng đứng dậy vỗ vỗ bụi bặm trên người, nghênh ngang rời đi.

Nhìn theo bóng lưng của nàng, Nam Cung Thương khoé miệng câu lên một nụ cười: “Thú vị”

….

Phượng Cửu dựa theo trí nhớ trong đầu, hướng về Phượng phủ quen thuộc mà đi.

Dọc theo đường đi nàng thấy không ít người rối rít chỉ trỏ, đối với nàng cũng không nhìn thẳng.

“A, quỷ a!”

“Đại tiểu thư….Đừng tìm ta….Không phải ta hại chết người!”

“Đi ra…. Đi nhanh lên!”

Thời điểm Phượng Cửu đứng vững vàng trước cửa tướng quân phủ, hai tên hộ vệ lập tức bị doạ đến hồn đều phải ném đi, hung hăng mà la to.

Đối với chuyện này, Phượng Cửu hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn, trước cửa treo rèm màu trắng, đi thẳng đến chỗ hai tên hộ vệ đá hai cái, trực tiếp hướng thẳng đại sảnh của tướng quân phủ mà đi.

Đại sảnh tướng quân phủ.

“Trần ca ca, người khi nào thì cưới ta!” Phượng Vũ trên mặt ửng hồng mà hỏi.

Nam Cung Trần ngồi dựa vào ghế, vừa đem bàn tay du ngoạn trong quần áo của Phượng Vũ, một bên hứa hẹn nói: “Vũ nhi nàng yên tâm, bản thái tử lát nữa hồi cung sẽ tìm phụ hoàng xin người hạ chỉ.”

“Trần ca ca, người thật là xấu!” phượng Vũ kiều hừ một tiếng, chớp cặp mắt ánh nhuận như mật thuỷ, làm cho Nam Cung Trần hận không thể đem nàng đặt ở dưới thân, thật tốt cảm thụ vẻ đẹp nhất của nàng!

Thời điểm Phượng Cửu đi tới, nhìn thấ chính là hình ảnh cay mắt của bức tranh này.

Tiếng bước chân cũng không có kinh động đến hai người đang khanh khanh ta ta, nàng nhếch mép, tà tà cười nói: “Nha, đây là dự định để người ta vây xem”

Âm thanh bất thình lình, làm cho Nam Cung Trần cùng Phượng Vũ đột nhiên ngẩng đầu. “A… Quỷ a!” Phượng Vũ khuôn mặt trong nháy mắt trắng bệch, run lập cập chỉ vào Phượng Cửu.

Nam Cung Trần cũng không khá hơn chút nào, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch không còn một mảnh, tay trong nháy mắt rút trở về.

Phượng Cửu từ trên cao nhìn xuống, dương dương đắc ý mà hướng tới phía trước hai người mà ngồi, chân bắt chéo rất càn rỡ mà nhếch mép, phách lối vô cùng: “biết sơ, vậy thì nhanh lên dập đầu nhận sai, có thể bản tiểu thư cao hứng một chút, còn có thể tha cho các người.”

“Phượng Cửu, ngươi thật là to gan!” Phượng Vũ trong mắt bắn ra cừu hận như hoa lửa.