Chương 7: NHỊ TIỂU THƯ ĐI Ị TẠI ĐŨNG QUẦN

Bao nhiêu quyền cước công phu, những người này cả đám đều nằm rạp trên mặt đất, rêи ɾỉ mà kêu thảm.

Phượng Cửu nhìn mọi thứ trước mắt rất cao hứng, lần nữa mặc niệm, cây chổi à cây chổi, đem PHượng Vũ đánh thành đầu heo.

Sau một khắc, dưới ánh mắt kinh ngạc của PHượng Vũ, một cây chổi hướng thẳng đến miệng ả ta mà đánh tới.

Cả viện yên lặng đến cả một cây châm rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

“A…. Nhị tiểu thư!”

“Mau bắt cây chổi đó lại!”

“A… Đau!”

“….”

Người ngã ngựa đổ, thật là rối loạn.

Những nha hoàn hạ nhân kia, từng người cật lực từ dưới đất bò dậy, hướng về phía Phượng Vũ bổ nhào qua, muốn đem cây chổi công kích nhị tiểu thư lấy ra.

Nhưng mà thời điểm mà đám người này bổ nhào qua, cây chổi kia thế nhưng lại bay đến sau lưng Phượng Vũ, dùng sức mà đánh vào mông.

Như thế phía trước bổ nhào tới, ả ta bị cả đám nha hoàn hạ nhân đè lên.

Tất cả mọi người kinh hoảng, Phượng Cửu thế nhưng lại cười ha hả.

Sảng khoái, thật sự là quá sung sướиɠ.

Chỉ là không biết cái lông khỉ này có thể kiên trì được bao lâu

Nàng vừa mới nghĩ như vậy, một giây sau, trong đầu liền xuất hiện âm thanh: “lông khỉ chỉ có hiệu lực trong hai phút.”

Ặc, cả người nàng đều ngẩn ra, có chút thất vọng thở dài: “thời gian này cũng là quá ngắn đi.”

Nam Cung Trần vừa mới chạy vào hoàng cung, lập tức cảm giác cơ thể mình lần nữa biến hoá.

Hắn không nhịn được cúi đầu liếc mắt nhìn, không thể tin được mà sờ rồi lại sờ.

Cuối cùng xác định chính mình khôi phục lại bình thường, lập tức thở dài một hơi, hướng Đại Minh cung mà đi, hắn muốn đi từ hôn

Phủ tướng quân bên này

Cây chổi ở trên không sau khi bay 2 vòng, liền biến mất không thấy tăm hơi.

Đám người ba chân bốn cẳng đem phượng Vũ từ dưới đất kéo lên, ả đứng một mặt run run chỉ vào Phượng Cửu mà chửi rủa: “yêu nữ, ngươi cái đồ yêu nữ này, rốt cuộc là ngươi dùng loại yêu pháp gì! Có tu vi đều lên hết cho bản tiểu thư, đánh chết yêu nữ này!”

Phượng Cửu sắc mặt lạnh như băng, hai mắt giống như cái dùi mà nhìn chằm chằm Phượng Vũ, nở nụ cười giễu cợt.

Mặc dù hiện tại nàng không có tu vi, nhưng bất quá bản thân lại là đặc công., những chiêu số gϊếŧ người kia nàng vẫn còn nhớ.

Mặc dù thân thể này có kém một chút, bất quá trốn thoát cũng không là vấn đề, huống chi nàng vẫn còn một sợi lông khỉ chưa có dùng đâu?

Nàng đảo mắt nhìn lòng vòng, mắt thấy đám nha hoàn hạ nhân đuổi tới, nàng nở một nụ cười quỷ dị.

Phốc thử… Phốc thử…..

Từng đợt mùi thối đánh tới, đám người không nhịn được bưng kín mũi của mình, dừng bước, dáo dác nhìn bốn phía

Phốc thử… Phốc thử…..

Thanh âm này lần nữa truyền đến, tầm mắt mọi người đồng loạt rơi vào dưới thân PHượng Vũ.

Chỉ thấy, nhị tiểu thư cao quý kẹp chặt hai chân, sắc mặt đỏ bừng trông rất là chật vật.

Cái âm thanh phốc thử kia, chính là truyền từ trên người Phượng Vũ tới.

Càng chết hơn là, lại vang lên một hồi âm thanh đùng đùng.

Đám người càng kinh hãi mở to đôi mắt như hạch đào.

Đường đường là nhị tiểu thư tướng quân phủ, thế mà lại ị ra quần trước mặt mọi người, đây quả thực là vứt xuống hết mặt mũi của nhà ngoại rồi.

Coi như Đại tiểu thư là một phế vật, cũng không có làm ra loại chuyện mất mặt như thế nay đâu.

Tất cả ảnh mắt của mọi người nhìn về phía Phượng Vũ thay đổi, nhưng cũng không dám có bất kỳ lời nói bất kính nào/

Phượng Vũ một trương gương mặt xinh đẹp từ trắng chuyển sang đỏ, từ hồng biến tím, từ tím thành đen, thật sự là bảng màu đặc sắc.

“A… Phượng Cửu, ta muốn gϊếŧ ngươi!” tiếng kêu thảm thiết thê lương trong viện tử cũ nát vang lên.

Phượng Cửu nhíu mày nở nụ cười, mở giọng nói phách lối: “tới đi, ngươi có bản lãnh thì liền động thủ đi!”