Chương 8

"Người đâu rồi?" Tô Thanh nhìn trên giường trống không thắc mắc.

"Đi mất rồi, đi ngay trong đêm" lão nhân bình thản một uống trà. Cái này chỉ là hắn suy đoán.

"Cái gì?" thương thế chưa bình phục còn mạo hiểm rời đi, này có phải hay không đùa giỡn với lão Diêm Vương?.

"Được rồi, người cũng đã đi ngươi cũng đừng ngạc nhiên, gặp được là duyên nhưng lâu dài hay không phải xem số phận của các ngươi, ngươi cứu nàng xem như hành hiệp trượng nghĩa đi, đừng nghĩ nhiều" lão nhân đặt xuống chén trà khuyên nhủ.

"Gia gia, khi nào mới bắt đầu đối chiến" Tô Thanh cảm thấy bầu không khí có chút ngột ngạt nên chuyển chủ đề nói chuyện.

"Ngươi muốn khi nào?" lão nhân vuốt râu hỏi.

"Ngay bây giờ a?" Tô Thanh kiên định nhìn vào mắt lão nhân.

"Được, ra ngoài đi" lão nhân hào khí hô một tiếng liền bay ra sân.

"Gia gia, đừng khách khí cứ thoải mái mà đánh" Tô Thanh đứng trên sân nhìn đối diện lão nhân nói.

"Được, ta hôm nay cho ngươi biết thế nào là trời cao đất dày!" dứt lời một quyền tung đến Tô Thanh phản ứng nhanh né tránh.

"Ngươi tránh cái gì, tiếp chiêu" lão nhân đánh thêm một quyền.

Khung cảnh đất cát bay mù mịt, từng quyền đánh tung ra, hai người day dưa qua lại. Tô Thanh mấy lần bị đánh đến ngã ra đất, rất nhanh liền đứng lên thủ thế chiến đấu.

"Được rồi, ngươi võ công tiến bộ không ít, đến đây đi" lão nhân thu tay nhìn trên đất hài tử y phục lắm lem nói.

Tô Thanh nằm dài trên đất thở hồng hộc, mệt chết rồi, xem ra nàng thể lực không tốt lắm mới đánh có mấy chiêu mà sắp thở không nổi.

"Đây, gia gia kéo ngươi, không dậy người ngoài nhìn vào còn tưởng ta đây khi dễ cái hài tử" lão nhân đi đến vươn tay.

Tô Thanh mệt mỏi với tay nắm lấy lão nhân theo quán tính ngã về trước. Lão nhân đem hài tử từ trên đất kéo dậy tiện tay giúp nàng phủi y phục.

"Trước hết tẩy rửa, ta đi làm bữa trưa" lão nhân chuyển bước đi nhà bếp.

"Ân, đa tạ gia gia" Tô Thanh lê thân đến suối mà tẩy rửa.

Buổi chiều hôm đó, lão nhân một mặt ưu sầu thở dài. Tô Thanh đang kiểm tra thảo dược liền ngừng lại.

"Gia gia, ngươi có chuyện phiền lòng?"

"Ta nghĩ nên để ngươi xuống núi" lão nhân phiền muộn đáp.

"Ân, cũng đến lúc rồi" Tô Thanh nghĩ trước sau gì ngày này cũng đến chỉ không ngờ lại đến nhanh như vậy.

"Ngươi xuống núi, ra thế giới bên ngoài học hỏi được nhiều hơn" mặc dù trong lòng có chút không nỡ để hài tử rời đi, suy cho cùng đã cùng nhau mười năm nói hắn không luyến tiếc là giả a.

"Ân, gia gia yên tâm ta nhất định học thật tốt" Tô Thanh cho lão nhân lời nói đảm bảo. Nghĩ đến lúc rời đi lão nhân một thân một mình có cô tịch hay không?.

"Nhớ kỹ ngươi võ công không thể để người ngoài biết được" lão nhân vẫn chưa yên tâm lại căn dặn một lần.

"Ân, ta đáp ứng gia gia không để người khác biết mình võ công" Tô Thanh gật đầu kiên định nhìn lão nhân.

"Được rồi, nghỉ sớm sáng mai liền xuất phát" lão nhân chuẩn bị chăn gối.

Đêm đó Tô Thanh suy nghĩ rất nhiều chuyện, cuộc sống giang hồ có thống khoái như các bậc anh hùng nói hay không? Đại hội võ lâm nếu thật sự chiến thắng thì có được người người ca ngợi không? Rất nhiều câu hỏi nhưng suy cho cùng vẫn không có đáp án.

Trời vừa hừng đông Tô Thanh quải tay nải từ biệt lão nhân.

"Gia gia, đừng luyện võ quá sức giữ sức khỏe" Tô Thanh mắt ngập nước nói.

"Ngươi đi bên ngoài ăn uống đầy đủ, ngoài kia nhiều món ngon thỏa mái thưởng thức" lão nhân nét mặt buồn rầu.

"Làm sao bằng ngươi cho ta nấu bữa cơm, tất cả đều không bằng" Tô Thanh cười nhạt chỉnh trang y phục.

Lão nhân nghe nàng nói phì cười chạy vào nhà, lúc sau trở ra trên tay nhiều hơn mấy cái màn thầu.

"Này, cầm lấy dọc đường mà dùng" lão nhân đem màn thầu dúi vào tay nàng.

"Đa tạ gia gia" Tô Thanh đem màn thầu cất vào ngực áo.

"Nhớ kỹ lời ta dặn, đi đi sống thật tốt vào" lão nhân quay lưng nói.

"Ân, ta chắc chắn sẽ quay lại" Tô Thanh dứt lời vận khinh công bay đi.

Phía sau không còn động tĩnh, lão nhân xoay người nhìn theo hướng Tô Thanh rời đi lẩm bẩm.

"Tiểu Thanh ngươi phải sống thật tốt".