Chương 7

"Được, ta giúp ngươi" Tô Thanh tay cầm bát cháo chậm rãi đến gần. Đem trong bát thìa cháo đưa đến trước miệng nữ nhân.

Lý Mặc Sầu vẫn không động đậy nhìn trước mắt tiểu cô nương cùng bên miệng thìa cháo mà xấu hổ.

"A, mau ăn đi này cháo ta thật sự không có hạ độc, cô nương không cần sợ hãi" Tô Thanh lúc này bộ dáng chính là dỗ hài tử đi. Vừa nói miệng nàng còn a theo, đây không phải cách dỗ hài tử truyền thống của hiện đại, mà các bậc phụ huynh hay dùng sao?.

Lý Mặc Sầu xấu hổ cực kỳ đem trước miệng thìa cháo ngậm lấy, Tô Thanh thấy người ta chịu ăn cũng vui vẻ đút thêm. Kỳ lạ thật, chẳng lẽ nữ nhân này phải dỗ dành nàng thì nàng mới chịu ăn sao? Thiên a! Nàng sống mấy chục năm mới biết còn có người như vậy.

Dùng xong cháo trắng Tô Thanh liền đem bát đi cất, Lý Mặc Sầu trên giường lúc này đã hận không thể tìm cái lỗ chui xuống. Tình cảnh ban nãy thật sự quá xấu hổ, chuyện này mà truyền ra ngoài thanh danh của nàng còn sao? Hơn nữa còn bị đám người giang hồ kia cười vào mặt.

Tô Thanh quay lại nhìn trên giường nữ nhân vẫn còn ngồi, nàng chạy đến định đem người đặt xuống giường.

"Cô nương nên nghỉ ngơi, thân thể không tốt không thể ngồi lâu" đứng trên cương vị là người tinh thông y thư Tô Thanh nghĩ nên cho người ta lời khuyên.

"Ta mệt mỏi, đỡ ta" Lý Mặc Sầu thấp giọng yêu cầu. Tô Thanh nghe liền đến đỡ nàng, khi người vừa đến Lý Mặc Sầu nhanh tay đem tiểu cô nương khóa lại đè vào tường.

"Chuyện này tốt nhất không nên truyền ra ngoài" thanh âm lạnh lẽo vang lên bên tai.

Tô Thanh bị một màng này dọa sợ đương muốn dãy dụa thoát ra, hiện tại nữ nhân thân thể không tốt, khống chế lâu dài là điều không thể, với võ công của nàng mà nói đều dễ dàng thoát được nhưng mà nếu phản công chẳng lẽ để nàng biết bản thân võ công. Không được, gia gia nói để người khác biết mình võ công khẳng định nguy hiểm. Tô Thanh thân thể không động đậy để mặc nữ nhân đè lên tường, hoảng sợ run giọng.

"Cô nương tha mạng, tha mạng a! Ta cái gì cũng không mạo phạm ngươi, trước hết buông tay được không?"

Nói xong cũng thấy đối phương buông tay Tô Thanh nhớ đến nàng bảo mình chuyện không thể truyền ra, thôi thì trước đáp ứng nàng, Tô Thanh còn chưa biết chuyện gì đâu.

"Được, nhất định chuyện này không nói ra, cô nương yên tâm" Tô Thanh nhượng bộ đáp ứng.

Lý Mặc Sầu thấy tiểu cô nương ngoan ngoãn đáp ứng nhưng vẫn chưa chắc chắn để thả người.

"Làm sao a? Đáp ứng ta cũng đã nói ngươi còn không tin" Chết tiệt nữ nhân này là muốn nàng thề chết không toàn thây mới chịu tin đi.

"Được rồi, được rồi, nếu chuyện này mà truyền ra, ta nhất định...nhất định không làm người nữa" Tô Thanh thật hết cách nữ nhân mãi không chịu thả người, Tô Thanh chỉ có thể thuận theo nàng yêu cầu.

"Được, nói được làm được" Lý Mặc Sầu nghe tiểu cô nương lời nói xong liền buông tay ngã người xuống giường.

"Cẩn thận, ta tốn công cứu ngươi, ngươi hiện tại ngã như vậy không may nguy hiểm tính mạng, ta công sức chẳng phải bỏ phí sao?" Tô Thanh hoảng hốt đỡ lấy người.

Lý Mặc Sầu mặc kệ nàng lải nhải bên tai mà nhắm mắt. Tô Thanh lắc đầu thật hết nói nổi, muốn làm gì làm đi nàng không quản nữa, người gì đâu động tí là chém chém gϊếŧ gϊếŧ. Cả ngày nay ở cùng nàng ta, mạng nàng lúc nào cũng treo lơ lửng thật sự sợ muốn chết.

"Tiểu Thanh mau dậy, mặt trời lên đến mông rồi" lão nhân vỗ vỗ vai hài tử nằm gục trên bàn.

"Ân, gia gia về sớm a?" Tô Thanh vươn vai đánh ngáp vài cái hỏi.

"Nắng bên ngoài chiếu sắp chín thịt, ngươi còn ngồi ở đây ngủ" lão nhân tay rót ly trà.

"Ngủ ngồi thật không thoải mái" Tô Thanh đứng dậy khởi động xương khớp, ngồi một đêm thật sự rất mệt.

"Ngươi giường không ngủ, ngồi ngủ làm gì?". Lão nhân thắc mắc.

"Còn không phải nữ nhân khó chiều kia? Ta với nàng cùng là nữ tử ngay cả giường cũng không cho ta nằm" Tô Thanh nói trong lòng buồn bực, nàng cứu người a, có được không? Giường cũng không cho nàng nằm, đồ ích kỷ.