Chương 9

Ánh nắng chói chang xuyên qua những tán cây rọi xuống mặt đất. Tô Thanh men theo đường mòn mà đi.

Gương mặt ướt đẫm mồ hôi, nàng nhanh tay lau đi tiếp tục bước đi về phía trước.

Mất nửa ngày trời mới xuống được chân núi, vốn dĩ nàng muốn dùng khinh công bay một mạch đến chân núi. Nhưng mà lỡ bị người khác bắt gặp không phải nàng võ công bại lộ sao? Nên quyết định sáng suốt nhất vẫn là đi bộ.

Khung cảnh trước mắt náo nhiệt người qua kẻ lại đông đúc. Tô Thanh ôm tay nải chậm chạp bước đi. Mắt dáo dát nhìn xung quanh, khung cảnh này không khác gì hiện đại trước kia nhưng mang đậm nét cổ điển, nàng vẫn là lần đầu nhìn thấy.

"Màn thầu nóng đây, ai mua không?"

"Cô nương này trâm cài nhất định hợp với ngươi, mau mau xem a!"

Những lời rao bán không ngừng vang lên bên tai hòa cùng những cái khác thanh âm thật hài hòa.

Tô Thanh đi một đoạn phát hiện bên kia bảng ghi "Vọng Hương Lâu" nghĩ là khách điếm đi, bản thân trước tìm chỗ ở những cái khác tính sau.

"Lão bản, này phòng tính bao nhiêu?" Tô Thanh nhìn khách điếm đông đúc dự đoán có khi nào hết phòng không?.

"Ngại quá, chỗ chúng ta chỉ tiếp khách quý, ngươi mời đi cho" chưởng quầy nhìn trước mắt mắt hài tử y phục cũ mềm bộ dạng chẳng khác gì ăn mày là bao, nhịn không được khinh thường ra mặt.

Tô Thanh khó hiểu, không phải hết phòng thật chứ? Nàng suy nghĩ có cần linh thiêng vậy không a? Nhìn lão bản biểu hiện xong Tô Thanh nhìn trên người y phục liền hiểu ra đây là khinh người đi. Nghĩ nàng nghèo nàn không đủ tiền ở khách điếm của hắn a!.

Tô Thanh xoay người rời đi "Vọng Hương Lâu". Dọc đường nhìn ngắm đủ thứ mới lạ, trên sạp bày những xiên kẹo đa hình dạng rất bắt mắt nàng trong lòng thích thú hướng lão bản kêu hai xiên.

Tô Thanh nhảy chân sáo, trong miệng ngậm kẹo vừa đi vừa thảnh thơi ngắm nghía đường phố.

"Đứng lại!" phía trước tình cảnh hỗn loạn, một đám lớn đại hán rượt theo một cái hài tử chạy phía trước, người người đồng loạt tránh ra chừa đường cho bọn họ.

Tô Thanh nhanh tay đem người kéo đi vào một hẻm nhỏ. Nhìn đối phương thở phì phò ngồi bệt trên đất.

"Không sao chứ?" Tô Thanh tựa tường hít thở.

"Không...không sao" nam hài xua tay ngẩn đầu lén lút nhìn phía sau.

"Ngươi lén lút cái gì a?" Tô Thanh khó hiểu đừng nói hắn ăn trộm của người khác đồ vật.

"Ta...ta, đa tạ" hài tử nói được một chút liền ho sặc sụa. Tô Thanh thuận tay vỗ hắn lưng giúp hắn thuận khí.

"Ngươi làm gì bị đuổi đến vậy?" Tô Thanh hỏi một chút vấn đề dù sao nàng giúp người ta thoát thân a? Ít nhất cũng phải biết được ngọn ngành câu chuyện chứ.

"Ta trộm bọn hắn màn thầu nhưng cái gì cũng lấy không được" nam hài mất mát nhìn tay trống không. Tô Thanh quan sát phát hiện nam hài này thật gầy gần như là da bọc xương mà sống, y phục rách rưới đầy vết vá, nàng cảm thương từ ngực áo lấy ra hai cái màn thầu đưa đến hắn trước mặt.

"Cho ngươi, cầm lấy"

"Huynh đệ, cảm tạ" nam hài nhìn trước mắt màn thầu nước mắt trực trào nói. Tô Thanh khóe miệng giật giật thầm nghĩ tiểu tử này nhìn nàng thật giống một cái nam nhân sao? Hiện tại nàng thân diện nam trang, vậy cũng tốt hắn nhận không ra chứng tỏ người khác cũng nhận không ra a.

"Không có gì, sau này đừng trộm đồ nữa" Tô Thanh chỉnh trang y phục muốn rời đi.

"Đợi đã, huynh đệ ngươi tên gì? Ta gọi a Thổ" nam hài vội chạy theo hỏi.

Tô Thanh nhìn nam hài cùng mình lôi kéo liền rút tay lại "ta gọi a Viễn"

Nam hài nhìn người rời đi nói với theo "ta ở miếu nhỏ phía Tây"

Tô Thanh nhanh chóng rời đi, nàng không muốn day vào phiền phức.

Phiêu bạt cả nửa ngày, trời cũng sập tối Tô Thanh nhìn quanh phố cổ náo nhiệt từng ánh đèn của khách điếm, trà lâu lần lượt được thắp sáng.

Nhìn trên người y phục, ngán ngẫm lắc đầu thời điểm hiện tại khách điếm đông đúc, nàng bộ dạng muốn ở cũng không ở được. Tình huống thật sự tiến thoái lưỡng nan.