Chương 6

"Gia gia, món này thật sự rất ngon" Tô Thanh cầm đũa gắp thật nhiều cá kho vào chén hào hứng nói.

"Ngon là đương nhiên, món tủ của ta mà lại" lão nhân vuốt râu hất cằm nói.

"Gia gia, y thư ta tất cả ta đều xem ngươi còn cái khác không?" Tô Thanh đặt xuống chén đũa hỏi.

"Cái gì? Ngươi xem hết rồi?" lão nhân ngạc nhiên mắt trừng lớn.

"Đúng vậy, gia gia" Tô Thanh bình thản đáp.

"Được, vậy bí tịch võ công xem đến đâu rồi?" lão nhân tiếp tục hỏi.

"Ân, xem hết rồi a" Tô Thanh lần nữa trả lời, những bí tịch đó nàng đều xem hết thảy.

Lão nhân lần nữa bị kinh ngạc đến nỗi cơm nuốt cũng không trôi. Hắn nhìn hài tử trước mặt bất quá chỉ mười tuổi như thế nào lĩnh hội được võ công cùng y thuật mà người khác mất cả đời mới học xong. Đừng nói đây là nhân tài của đất nước đi. Lão nhân trong lòng nghi hoặc.

"Nếu xem hết rồi, thì cùng ta đối chiến xem thực lực của ngươi đến đâu" lão nhân nói, đến lúc xem thực lực của hài tử này hắn nghi hoặc nàng năng lực.

"Vâng, gia gia" Tô Thanh đáp xong đem cơm trong chén ăn hết. Hai người dùng xong cơm. Tô Thanh nhìn người trên giường thở dài nhấc chân đi nhà bếp làm thức ăn.

Lão nhân đã lên núi tự bao giờ. Tô Thanh khi nấu xong cháo liền đặt tại bàn trong nhà bếp. Bản thân ở ngoài sân luyện võ, nàng không muốn ngày mai xảy ra tất tách gia gia đây là muốn xem nàng thực lực, không thể để bản thân thua thiệt.

Lý Mặc Sầu mơ màng tỉnh phát hiện xung quanh nhà gỗ tuy có chút cũ nhưng vẫn còn dùng tốt. Nhẹ cử động thân thể cơn đau từ ngực truyền đến nàng liền hít ngụm khí lạnh.

Trên người nửa thân trên hoàn toàn bại lộ, Lý Mặc Sầu sắc mặt sa sầm trong đầu có suy nghĩ gϊếŧ chết kẻ khinh bạc bản thân.

Tô Thanh vừa lúc luyện tập xong trở lại nhà. Vừa vào thấy người trên giường đã tỉnh liền hỏi "cô nương tỉnh rồi? Ăn chút gì không?" Tô Thanh đi đến bàn trà đem trà trong ấm uống hết. Vừa uống xong liền thở mạnh một hơi, quả thật tập võ rất mệt a, nàng sắp khát chết rồi.

Không nhận được câu trả lời Tô Thanh khó hiểu quay đầu nhìn đối phương. Sắc mặt người nọ không tốt hơn nữa sát khí đằng đằng mà nhìn nàng, Tô Thanh cảm thấy sóng lưng lạnh toát.

"Cô nương không sao chứ?" Tô Thanh run giọng hỏi. Chuyện gì đây, nàng làm nhìn mình như vậy, mình cái gì cũng không làm. Nàng nhìn mình như vậy làm gì a!

Lý Mặc Sầu nhìn tiểu cô nương, có phải nàng cởi bản thân y phục không? Nếu vậy thì hạ thủ không phải quá sớm sao, để nàng chết dễ dàng vậy đâu có được. Thiết nghĩ nên dày dò một chút. Hơn nữa tiểu cô nương tư sắc không tệ có thể tùy hứng chơi đùa đâu.

"Không sao" Lý Mặc Sầu lạnh nhạt đáp.

"Vậy tốt rồi, mau ăn đi rồi dưỡng sức cô nương thân thể chưa khỏe đâu" Tô Thanh nói xong đi nhà bếp lấy cháo.

Nhìn tiểu cô nương rời đi Lý Mặc Sầu cục cựa thân mình ngồi thẳng. Lát sau người quay lại trên tay còn cầm một bát cháo.

"Được rồi, cô nương dùng đi" Tô Thanh đặt bát trên bàn.

Lý Mặc Sầu nhìn chằm chằm bát cháo trên bàn một lúc cũng không có động đến.

"Làm sao a? Cô nương yên tâm ta không có bỏ cái gì độc dược vào đâu" Tô Thanh thấy người nọ mãi không ăn, liền vội giải thích. Nàng cũng không có tàn ác đến mức hạ độc người bị thương đâu.

"Cô nương không muốn cũng phải ăn a? Thân thể ngươi hiện tại không thể dùng gì thích hợp so với cháo trắng đi" Tô Thanh chỉ chỉ bát cháo.

"Ta...không thể" Lý Mặc Sầu thấp giọng nói. Trên mặt một mảng ửng hồng. Để tiểu cô nương uy mình ăn Lý Mặc Sầu cảm thấy trên đời này không có chuyện gì xấu hổ bằng chuyện này.

"Được, ta giúp ngươi" Tô Thanh nhìn nữ nhân bộ dạng liền nghĩ ra nàng vì sao không động thức ăn, còn không phải bản thân bất tiện, nàng nên đến giúp một chút mới tốt.