Chương 12

"Người hiện tại không có vấn đề gì, nhưng cần phải tịnh dưỡng thêm một thời gian mới có thể khỏi hẳn" đại phu thu dọn hòm thuốc nói.

"Đa tạ" A Thổ hướng đại phu cúi đầu, hắn nhìn trên giường muội muội xong lại cảm kích nhìn Tô Thanh.

"Trước mắt không thể ở lại miếu nhỏ được, thuê khách điếm có thể ở lâu dài" Tô Thanh lên tiếng.

"Nhưng mà trong thành khách điếm rất mắc ta ngân lượng chỉ sợ không đủ" a Thổ quan ngại trong lòng.

"Không sao, đợi muội muội ngươi khỏe mạnh liền nói tiếp" Tô Thanh nghĩ nghĩ dời bước đi ra ngoài.

"Ngươi đi đâu?" A Thổ vội hỏi.

"Đi tìm khách điếm, ngươi trước ở lại chiếu cố nàng đi" Tô Thanh dứt lời ra khỏi y quán.

A Thổ một bên trông muội muội một bên quan sát tình hình xung quanh, đại phu nhìn hắn bộ dạng liền thấy buồn cười, nam hài này làm gì sợ sệt như vậy, hắn cũng không có đuổi người, cần thiết phải lo lắng a?.

"Không cần sợ hãi, ta không có đuổi người đâu ngươi muội muội chưa tỉnh cứ để nàng ở đây đi, dù sao ta y quán cũng trống trải" đại phu vừa ghi chép sổ sách vừa nói.

"Đa tạ" a Thổ xấu hổ cúi đầu hắn đưa tay chỉnh lại chăn cho muội muội.

"Là hắn, mau bắt hắn!" tên đại hán mặt mày râu ria hét lớn. Mấy tên còn lại nhanh chóng cầm gậy lớn đuổi theo.

Tô Thanh giật mình quay lại nhận thấy tình hình không ổn liền phi thân chạy đi, vừa chạy vừa phải quan sát phía sau Tô Thanh không chú ý bất cẩn va phải một người.

"A!" Tô Thanh ngã ngồi trên đất lật đật đứng dậy.

"Xin lỗi, xin lỗi ta không cố ý cô nương không sao chứ?" Tô Thanh vội vàng xin lỗi, tiến đến đỡ người, thấy phía sau người đuổi tới nàng lập tức phi thân chạy trốn nhưng xui xẻo cho nàng. Vai bị chộp lấy, thân thể bị nhấc bổng lên sau lại tiếp đất một cách mạnh mẽ nàng lăn đến mấy dòng trên đất.

"Tiểu tử, ngươi chạy tiếp xem" tên đại hán mặt mày râu ria bổ gậy về phía Tô Thanh.

Bỗng nhiên gậy của hắn bị một cây gậy khác chặn lại. Thanh âm êm tai của nữ nhân vang lên.

"Ngươi cái đại nam nhân vì cái gì khi dễ một cái hài tử nhỏ tuổi" Hoàng Dung nhìn trước mắt to lớn hán tử dữ tợn bộ dạng.

"Chuyện không phải của ngươi xen vào làm gì, tránh ra" hắn quát lớn hất tung gậy của Hoàng Dung.

"Ta cứ thích xen vào thì làm sao?" Hoàng Dung ánh mắt đầy thách thức nhìn hắn.

"Được, là tự ngươi tìm chết" hắn đảo gậy gỗ trên tay hướng Hoàng Dung đánh đến.

Hoàn Dung cười nhạt hất lên Đả Cẩu Bỏng trong tay cùng hán tử so chiêu.

Người lùi kẻ tiến rất nhanh hán tử đã bị dồn xuống thế hạ phong, Hoàng Dung nháy mắt gậy trong tay đánh vào hắn bắp chân, hán tử liền ngã nhào ra đất.

"Tiểu thư, chúng ta không nên chậm trễ" Lỗ Hữu Cước nhanh chóng tiến đến.

"Ân, ta đã biết" Hoàng Dung nhìn trên đất hài tử.

"Hài tử, mau đứng lên" Hoàng Dung chìa tay về phía nam hài ngẩn người ngồi trên đất, nam hài này thân thể thật gầy, diện sắc tuấn tú, xem ra là một cái bạch nhược thư sinh.

Tô Thanh lâm vào suy nghĩ, nữ nhân võ công thật quen mắt, cái này là Đả Cẩu Bỏng đi, gia gia từng nói qua này võ công độc nhất nữ nhi Hoàng Dược Sư Hoàng Dung sử dụng. Như vậy người trước mắt này đích thị là Hoàng Dung.

Hoàng Dung thấy nam hài không để ý đến, nàng liền liếc mắt ra hiệu với Lỗ Hữu Cước phía sau, hắn hiểu ý lập tức dùng gậy chọc chọc nam hài thân thể.

Tô Thanh hoàn hồn, tay theo phản xạ đẩy đi gậy, khiến Lỗ Hữu Cước mất thăng bằng ngã ngửa.

"Thật xin lỗi, lão nhân ông có sao không?" Tô Thanh nhanh chóng đỡ người đứng lên.

Nhận biết được tình hình, Tô Thanh ngước mắt nhìn nữ nhân. Vẫn là nên thuận theo nàng, tránh phiền phức đáng có.

"Đa tạ, cô nương giúp đỡ" Tô Thanh hướng nữ nhân cúi người.

Hoàng Dung bật cười thành tiếng.

"Haha, ngươi gọi ta tỷ tỷ mới đúng không gọi cô nương" nghĩ tình hình hiện tại nàng đang giả trang thành tiểu thư khuê các nên xưng hô cần chỉnh sửa một chút.

Tô Thanh đột nhiên nhớ đến độ tuổi hiện tại của Hoàng Dung thầm nghĩ ngươi sinh ra ta còn được a? Ta gọi ngươi tỷ tỷ có phải là quá vô lễ hay không?.

"A, được tỷ tỷ gần đây có khách điếm nào tốt hay không?" Tô Thanh mất tự nhiên gãi mũi. Quả thật gọi người đáng tuổi mẹ mình là chị rất kỳ lạ, cảm giác không được tự nhiên lắm.