Chương 11

Trời vừa hừng đông, Tô Thanh đã tỉnh nàng tiến đến xem xét tình trạng tiểu cô nương.

Nhiệt độ thân thể như cũ không giảm hơn nữa còn có chiều hướng tăng lên, Tô Thanh nhăn mày ngay cả ngoại bào cũng không lấy lập tức rời khỏi miếu.

Nàng nhớ quanh đây mấy dặm có một ít thảo dược sinh trưởng, Tô Thanh đạp gió phóng đi. Thời gian nửa chén trà rốt cuộc người cũng đã trở lại, y phục lắm lem bùn đất, nhìn trên tay thảo dược Tô Thanh chuyển hướng tìm một con suối.

Vừa rửa xong thảo dược nàng nhận ra này thảo dược làm sao nấu? Vấn đề nan giải a! Khoan đã suối này cách chỗ gia gia không xa chi bằng về nhà gặp người, còn có thể nấu thuốc. Nghĩ nghĩ Tô Thanh vận khinh công theo hướng ngược lại rời đi.

"Gia gia, mau hộ giá a!" Tô Thanh bên ngoài cổng hét lớn.

"Ai da, lớn tiếng cái gì muốn hù chết lão già này phải không?" lão nhân chậm rãi đi ra.

"Gia gia, tiểu Thanh đây ngươi nhanh đẩy cửa mở" Tô Thanh tay lắc lằc dây xích nói.

"Tiểu Thanh, ngươi trở về mau mau vào trong" lão nhân nhận ra quen thuộc thanh âm hài tử liền mừng rỡ nhanh đem cửa đẩy ra.

Nhìn bộ dạng lem nhem của nàng lão nhân trong lòng đau xót, hắn hai mắt ửng đỏ run giọng nói "là ai a? Ai khi dễ ngươi mau nói ta nhất định đem kẻ đó phanh thây trăm mảnh!"

Lão nhân kích động xoay người Tô Thanh nhìn ngang ngó dọc.

"Không có gia gia, ta là giúp người nên mới có bộ dạng này, thật sự không sao" Tô Thanh vội giải thích xong liền chạy vào nhà bếp.

"Ngươi làm gì a?" lão nhân hỏi sau lại chạy theo nàng đến nhà bếp.

"Ta sắc thuốc, gần đây có người nhiễm phong hàn" Tô Thanh đem thảo dược bỏ vào ấm loay hoayđốt củi.

"Ngươi trước hết nhanh đi tắm, này công việc để ta làm" lão nhân đẩy đẩy Tô Thanh ra ngoài, hắn bên trong tiếp tục cho củi vào lò.

"Đa tạ gia gia" trên người mùi hương không dễ ngửi Tô Thanh chạy vào nhà cầm y phục.

Tô Thanh thay cái mới y phục thuốc cũng đã được nấu xong, nàng đem đổ vào ống tre bọc kín, lão nhân nhìn nàng loay hoay bận rộn, mỉm cười xem ra đứa nhỏ này thật hảo tâm a, này đức tính thật tốt đáng duy trì.

"Ngươi muốn đi nữa sao?" thấy Tô Thanh dáng vẻ gấp gáp lão nhân nhăn mày hỏi, gì a? Nàng vừa về hắn cái gì cũng không có hỏi qua nói đi liền đi rồi!.

"Ân, đúng vậy gia gia khi khác ta sẽ về ngươi giữ sức khỏe" Tô Thanh xoay người nhìn dáng vẻ buồn rầu lão nhân mà an ủi.

"Đi đi, giúp người đừng quên bảo vệ bản thân biết không" lão nhân thở dài nói biết không thể giữ lại hắn liền nhét vào tay người một cái túi, bên trong có một vài thỏi vàng cùng ngân phiếu.

"Lộ phí, đi cẩn thận" lão nhân xoa xoa đầu hài tử.

"Đa tạ gia gia" Tô Thanh ôm chầm lấy lão nhân.

Thân ảnh khuất dần sau những thân cây cổ thụ, tốc độ mắt thường khó có thể nhìn thấy, lão nhân vuốt râu thầm nghĩ khinh công của đứa nhỏ này quả thật tiến bộ rất tốt.

"Tiểu Miên, cố lên đừng làm ca sợ mà" nam hài ôm hắn muội muội thân thể lạnh đi mà khóc.

A Thổ từ khi tỉnh lại phát hiện cái kia thiếu niên đã biến mất, hắn cảm nhận muội muội thân thể phát lạnh mặt mày trắng bệt. Hoảng sợ ôm nàng sưởi ấm hắn nghĩ cách này có thể cứu sống muội muội.

A Thổ tay cầm ngoại bào ngẩn người, này là của a Viễn y phục như vậy khẳng định hắn không có rời đi chỉ là hiện tại không biết ở nơi nào địa phương.

"Bên trong người thế nào rồi?" Tô Thanh nhanh chóng bước vào.

"A Viễn, nàng thân thể rất lạnh" A Thổ run giọng, hai mắt ửng đỏ trực trào nước mắt.

"Thốc có đem đến, mau mau uy nàng uống" Tô Thanh nhanh tay đỡ người cẩn thận uy nàng thuốc.

"Này chỉ là biện pháp nhất thời cần được đưa đến y quán để chữa trị" Tô Thanh dựa thành cột nói.

"Đi y quán? Ta không có ngân lượng" a Thổ mặt mày ỉu xìu lên tiếng.

"Ta có, nhanh nhất liền có thể đem nàng đi y quán" Tô Thanh khẳng định nàng lời nói.

"A Viễn đa tạ ngươi" A Thổ nghe vậy vội quỳ xuống dập đầu.

"Này, ngươi làm gì a? Đứng lên!" Tô Thanh vội đỡ hắn, đừng có sơ hở là quỳ như vậy tổn thọ nàng lắm, cứ quỳ lại kiểu này chẳng phải muốn nàng chết sớm sao.