Chương 13

"Ta biết, gần đây có" Hoàng Dung nhìn nét mặt nam hài trong lòng cười thầm.

"Vậy, ta có thể đi cùng không?" Tô Thanh tươi cười hỏi, nàng có một đặc điểm chọc người yêu thích đó chính là khi cười sẽ lộ ra hai cái răng khểnh, vì điểm này nên Tô Thanh tự tin cười đến càng nhiều.

Hoàng Dung bị hình ảnh trước mắt khiến trong lòng tan chảy, nàng tay không tự chủ xoa đầu nam hài.

Tô Thanh bị xoa đầu có chút không được tự nhiên nhẹ tránh né, nàng cười gượng giữ khoản cách cùng đối phương mà nói chuyện.

"Tỷ tỷ có thể dẫn đường rồi?"

"Được, đi thôi" Hoàng Dung tay trống rỗng cảm giác có chút luyến tiếc mềm mại từ hài tử đầu truyền đến, nàng thu tay lại.

"Khách quan, muốn phòng thượng hạng không a?" lão bản nhìn y phục trên người các nàng đánh giá. Sau lại tiếp tục vuốt ria mép nhanh giọng quảng bá.

"Phòng thượng hạng chỗ ta còn rất nhiều, khách quan muốn hay không dùng đến a?" hắn nhất định phải lôi kéo được nhóm người này nhìn y phục trên người nữ nhân còn không phải con nhà đại phú đại quý sao? Bỏ qua mối làm ăn này thật sự quá đáng tiếc.

"Được, hai phòng thượng hạng" Hoàng Dung nhìn lão bản nói.

"A, không cần một phòng là được" Tô Thanh vội ngắt lời, đùa gì a? Phòng thượng hạng nàng không tiền mà ở đâu, nhìn khách điếm sang trọng thế này không lấy giá mắc thì là chuyện lạ xuất hiện trong thành này rồi.

Lão bản tươi cười rạng rỡ khi nghe thấy Tô Thanh lời nói liền tắt ngúm, rất nhanh liền tươi cười trở lại nói "không sao, một phòng thì một phòng, mời khách quan a".

"Các vị trước hết thanh toán tiền phòng đã" lão bản nhắc nhở hắn tay cầm bàn tính.

Sau khi đưa lão bản ngân lượng liền có mấy tên tiểu nhị xuất hiện thay các nàng cầm hành lý lên trên.

"Hừ! Nghèo nàn rách nát còn đi khách điếm làm gì? Thật xui xẻo, đυ.ng trúng khất cái mà" lão bản nhớ đến bộ dạng rách rưới của Tô Thanh hừ nhẹ đem sổ sách cất vào tủ khóa lại.

"Ngươi không có ngân lượng?" Hoàng Dung nhớ lại nam hài giọng điệu gấp gáp từ chối liền hỏi.

"Không phải ta...ta không đủ ngân lượng để ở phòng thượng hạng" Tô Thanh xấu hổ cúi đầu. Trên mặt một mạc ửng hồng.

Hoàng Dung phì cười khi nghe nam hài lời nói nàng thật muốn biết hắn danh tự.

"Ngươi danh xưng thế nào?"

"Ta gọi Tô Viễn" Tô Thanh nghĩ nghĩ thôi thì dùng tạm cái tên này đi, bây giờ đầu óc rối rắm nàng nghĩ không ra cái khác danh xưng.

"Ta là Hoàng Dung, nữ nhi Đông Tà đảo Đào Hoa" Hoàng Dung nói ra bản thân danh tự cùng thân thế.

"Tiểu thư, chuyện này..." Lỗ Hữu Cước vội can ngăn hắn không muốn bang chủ thân phận người ngoài biết được.

"Không sao" Hoàng Dung nhẹ giọng đáp.

Tô Thanh gật đầu xem như đã biết, sau lại nói "ngại quá, làm phiền các vị rồi ta còn có việc, cáo từ" Tô Thanh hướng hai người cúi người xong lập tức rời đi.

Hoàng Dung nhìn chằm chằm bóng lưng người vừa đi hỏi "hắn không phải người ở đây?"

Lỗ Hữu Cước khom người đáp" bang chủ, ta quả thật không biết hắn từ đâu đến nhưng vẫn nên đề phòng thì tốt hơn"

Hoàng Dung gật đầu xoay người hướng trên lầu đi đến, Lỗ Hữu Cước nhanh chân theo sau.

"A Thổ, ta tìm được một cái tốt khách điếm, mau mau đến đó a" Tô Thanh vừa vào y quán đã cùng đại phu trả xong chi phí chuẩn bệnh, nàng vội gọi người trên giường.

"Cái gì, có rồi sao?" a Thổ ngạc nhiên tròn mắt nhìn thiếu niên dáng vẻ gấp gáp.

"Ân, đúng vậy nhanh đến" Tô Thanh nói rồi đem tay nải dưới gầm giường lấy ra nhanh tay quải lên vai.

"Đa tạ ngươi" lời này hiển nhiên là nói với Tô Thanh.

"Không có gì, nhanh lên" Tô Thanh phụ đỡ người, cả ba rời khỏi y quán.

"Ngươi là ai?" tiểu nhị nhăn mày nhìn đám người bộ dạng lộm thuộm ngoài cửa hỏi.

"Ta là người vừa thuê phòng lúc nãy, này là ta bằng hữu" Tô Thanh đáp.

"Ngươi danh tự?" tiểu nhị lần nữa hỏi.

"Tô Viễn" Tô Thanh tuy trong lòng khó chịu nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh trả lời hắn, thuê phòng thôi có cần phải nghiêm ngặt vậy không a? Hơn nữa tiền nàng cũng đã trả, hắn mà không cho vào thử xem, nàng có để cho chủ tớ bọn hắn kinh doanh yên ổn trong thành này không.

"Đợi chút" dứt lời hắn nhanh chân chạy vào trong. Không lâu sau người trở lại, hắn chỉ tay vào Tô Thanh nói "ngươi vào trong, còn hai ngươi ở ngoài".

"A Viễn, chuyện gì xảy ra?" a Thổ đỡ lấy muội muội vẫn còn ngủ say lo lắng hỏi.

"Không sao, đợi chút là được" Tô Thanh dứt lời cùng tiểu nhị vào khách điếm.