Thời Y ngồi xổm xuống, nhấc lên mắt cá chân của Vạn Sương .
"Có thể đi sao?"
Vạn Sương gật gật đầu.
"Không chỉ có thể đi, em còn có thể bay..." Nói xong Vạn Sương đứng trên ghế, dang hai tay ra, rồi nhảy xuống đất.
Người phục vụ: "..."
Nhìn con ma men ngã ngồi trên mặt đất, Thời Y vội vàng ngồi xổm xuống, đem Vạn Sương vắt tay lên cổ mình đỡ lên.
Bởi vì quá mức thân cận, Thời Y có thể ngửi được mùi rượu thơm nồng từ đôi môi mỏng của Vạn Sương.
Mùi hương ngọt ngào toả ra bốn phía.
"Về sau hãy chọn rượu trái cây nồng độ thấp hơn một chút." Thời Y nhìn về phía người phục vụ nói.
"Vâng."
Người phục vụ tuy không biết Thời Y là ai, nhưng hắn biết Vạn Thịnh. Người có thể cùng Vạn Thịnh ăn cơm, không phú cũng quý.
Tuy rằng không phải một cái người phục vụ nhỏ nhoi như hắn có thể giải quyết chuyện này, nhưng bởi vì ngữ khí ngưng trọng nghiêm túc của Thời Y hắn không tự giác được mà gật đầu đáp ứng.
Thời Y cùng người phục vụ đỡ Vạn Sương đến bãi đỗ xe.
Sau khi lên xe, Thời Y không biết có nên không gọi báo cho Vạn Thịnh hay không .
Nhớ lại cái tin nhắn kia của Ôn Dao cùng với bộ dáng đuổi theo của Vạn Thịnh, xem ra đã có rất nhiều chuyện mà nàng không biết.
Tuy rằng không biết hai người biết nhau như thế nào, nhưng vì không muốn quấy rầy "sự tình tốt" của bạn thân, Thời Y đành phải lên tiếng hỏi:
"Số điện thoại của dì giúp việc nhà em là gì ?"
Lúc này Vạn Sương đã có chút hôn mê, căn bản nghe không rõ Thời Y nói cái gì. Chỉ ở trong miệng lẩm bẩm một câu: "Chị không cần em..."
Nghe được nữ hài vẫn luôn lặp đi lặp lại một câu, Thời Y nhẫn nại, giống một tiểu hài tử nói: "Không phải không cần em, chúng ta có thể là bạn bè của nhau hay không?"
Lúc này đây, Vạn Sương lại nghe rất rõ, "Không muốn làm bạn bè..."
"Nhưng tôi không thích nữ nhân." Thời Y nói thẳng.
"Em biết..." Vạn Sương khôi phục một tia thanh minh, hai mắt ẩn tình cùng Thời Y đối diện, "Chị...chỉ cần thích em là đủ rồi."
Chỉ cần thích em là đủ rồi !
Sắc mặt nữ hài hồng thuận, môi mỏng vài chỗ mang theo một chút trong suốt.
Sau khi nói xong , ánh mắt Vạn Sương liền trở nên mơ màng . Nước mắt dần dâng lên, Thời Y suy đoán, nếu nàng còn nói thêm mấy câu nặng lời nữa, nữ hài có thể lập tức khóc ngay.
Đang ở thời điểm Thời Y chuẩn bị lái xe rời đi, nữ hài đột nhiên nhào tới, ôm cổ Thời Y.
"Thơm quá a ~" Chóp mũi Vạn Sương chôn ở chỗ cổ Thời Y, trong miệng thì thầm.
Thời Y có chút sửng sốt không biết nên làm sao bây giờ, thì bỗng Vạn Sương đem miệng chuyển qua trên mặt Thời Y, " chụt " Thời Y không kịp đề phòng mà bị hôn một cái.
Nàng vội vàng đem Vạn Sương đẩy qua ghế phụ.
"Hì hì... Tiểu Y Y... Mặt chị thật mềm a..." Nói xong, Vạn Sương dựa đầu vào cửa sổ xe, nhắm mắt lại.
Nếu không phải Thời Y đã nhìn thấy được bộ dáng điên khùng của Vạn Sương, cô chắc chắn sẽ hoài nghi nữ hài là đang giả vờ.
Thời điểm Vạn Sương tỉnh lại lần nữa, đã là buổi sáng ngày hôm sau.
Đầu hơi trầm xuống, Vạn Sương vươn ngón tay xoa xoa huyệt thái dương.
Mở mắt ra, chung quanh là quang cảnh lạ lẫm.
Vách tường màu xanh lục, bên trên còn điểm một vài bông hoa . Làm Vạn Sương cho rằng cô đang ở trong thiên nhiên tự do tươi mát.
Trong phòng chỉ có một bàn trà trong suốt, ngoài ra không còn vật dụng nào khác.
Nếu không phải trên chăn có một mùi hương nhàn nhạt quen thuộc, Vạn Sương còn tưởng rằng bị người quăng tới khách sạn chủ đề rừng rậm...
Mùi hương trên chăn là mùi thơm đặc trưng của cơ thể Thời Y.
Nếu đoán không sai, cô hiện tại là đang ở nhà Thời Y.
Quả nhiên, Vạn Sương xuống giường đẩy cửa phòng ra liền thấy giấy tiện lợi dán trên cửa.
[ Trong nồi có cháo, khi tỉnh lại nhớ ăn -- Thời Y ]
Nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên tường, Vạn Sương suy đoán Thời Y hẳn là đang ở cửa hàng bán hoa.
Vạn Sương cũng không có đi đến phòng bếp, mà chỉ cúi đầu nhìn thoáng qua quần áo mình đang mặc.
Là một bộ áo ngủ cao cấp màu xám, vải dệt mềm mại, mặc ở trên người thoải mái cực kỳ.
Chờ một chút.... Quần áo này....
Vạn Sương quay đầu nhìn lại, tối hôm qua trang sức bị người tháo xuống được đặt ở trên bàn trà, bên cạnh còn có bộ lễ phục tối hôm qua.
Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Mình sẽ không thừa dịp say rượu mà ngủ cùng Thời Y chứ ?
Hoàn toàn quên mất chuyện gì đã xảy ra, Vạn Sương đập mạnh vào đầu một chút, trong lòng có chút tiếc nuối, thấp giọng mắng: "Dựa vào cái gì liền giả rượu hại người!"
Vạn Sương hoàn toàn không biết hiện tại cả người cô vẫn toàn là mùi rượu, nếu cô mà biết được chắc chắn sẽ nghĩ nhà hàng 【 Hoàng Thiên 】 này bán rượu giả.
"Meo~" dưới chân đột nhiên xuất hiện một cục bông trắng thuần.
Trên đỉnh đầu là hai cái lỗ tai nhọn, đôi mắt màu vàng nhạt không chớp nhìn về phía Vạn Sương.
Bộ lông xù trên người làm Vạn Sương nhịn không được ngồi xổm xuống vuốt ve nó.
"Dâu tằm? Ngươi có phải là Dâu tằm hay không?" Trên tay còn thuận tiện vuốt ve .
"Meo..." Dâu tằm kêu một tiếng, sau đó né đi.