Chương 18.2: Say...

Edit : Trâm

Beta : Ly

__________

"Xin hỏi ngài cần phẩm loại gì?"

Cái gì mà phẩm loại? Vạn Sương ngây ngốc. Cô vẫn chưa từng bước vào loại nhà hàng hoàng gia quý tộc như này, đành phải nói: "Gì cũng được, càng quý càng tốt."

"Nồng độ thấp liền có thể." Thanh âm Thời Y ở bên cạnh vang lên.

"Vâng, mong các ngài đợi trong giây lát ."

Sau khi người phục vụ ra ngoài, Thời Y cũng đứng lên, giọng nói nhu hoà như lúc trước, nói: "Chị còn có việc, liền đi trước."

"Được."

Vạn Sương trả lời dứt khoát lưu loát không có do dự chút nào.

Thời Y sau khi nghe được câu trả lời của Vạn Sương, động tác dừng lại một chút, nhưng lại khôi phục bình thường. Hướng tới Vạn Sương vui vẻ cười một cái, rồi đi ra khỏi phòng.

Tức khắc, bên trong căn phòng trang hoàng ấm áp chỉ còn lại một bàn đồ ăn cùng một con người lẻ loi.

"A, đi thì đi. Vạn Sương ta nếu lại cùng ngươi nói một lời, ta liền không phải họ Vạn!"

Lần đầu tiên theo đuổi người khác liền thất bại thảm hại như vậy, trong lòng Vạn Sương có chút buồn rầu.

Rượu cô muốn rất nhanh đã được đưa tới.

Chỉ có 7°

"Chỉ có như vậy? Nó còn không bằng ly nước sôi để nguội." Vạn Sương cảm thấy tửu lượng đáng tự hào của mình đang bị khinh thường.

"Nếu ngài yêu cầu lại, hiện tại tôi sẽ mang tới ngay." Phục vụ cung kính đứng ở một bên nói.

Biểu tình của Vạn Sương đơ lại, nhẹ giọng hỏi: "Vậy có rượu trắng không? Như Mao Đài?"

"Có ạ."

Khụ, tác giả tiểu thuyết thực có nhân tính a! Ngay cả Mao Đài cũng đều có ghi ở trong tiểu thuyết.

"Đi lấy mấy bình lại đây!"

"Mấy bình ạ?"

"Ít nhất là cái số này." Vạn Sương đưa ra ba ngón tay nói.

Sau khi người phục vụ ra khỏi cửa, Vạn Sương đem ánh mắt chuyển qua cái bình rượu chỉ có 7⁰ kia.

Toàn thân chai trong suốt, bên trong chính là rượu hồng nhạt.

Bộ dáng phấn phấn nộn nộn làm Vạn Sương nhịn không được mở ra uống một ngụm.

Trước khi xuyên vào quyển tiểu thuyết này, Vạn Sương có một điểm mà ai ai cũng khâm phục.

Đó là tửu lượng rất cao, cô ngàn ly không say.

Thế nhưng khi người phục vụ kia mang ba bình rượu Mao Đài trở lại thì thấy Vạn Sương ngồi trong phòng, ôm điện thoại khóc lóc kể lể:

"Ô ô ô ô ngươi vì cái gì không mà cần ta ô ô ô, ta không muốn cùng ngươi làm bằng hữu bình thường... Ta phải làm lão bà của ngươi... Lão bà của ngươi, ngươi hiểu hay không..."

"Ngươi không cần đi tìm cái họ Cảnh tra nam kia... Ngươi tìm ta đi có được không?"

"Tiểu Y Y... Ngươi mau trở lại..."

"Cách..."

Khóc lóc kể lể, còn làm rơi bình rượu.

Người phục vụ vội vàng đem mấy bình rượu hắn đang cầm đặt lên ngăn tủ ở lối đi nhỏ bên cạnh, đang lúc hắn muốn vào phòng xem xét tình hình của Vạn Sương. Liền có một đạo thân ảnh so với hắn càng mau hơn vọt vào trong.

Người phục vụ nhìn thân ảnh đó, là cái khách nhân yêu cầu hắn lấy rượu nồng độ thấp.

Thời Y vừa mới bước ra khỏi thang máy rồi xuống gầm gara, liền nhận được cuộc gọi của Vạn Sương.

Ban đầu Thời Y cũng không tính toán sẽ nhận. Nếu đã nói rõ ràng như vậy rồi, thì không cần dây dưa với nhau nữa.

Thế nhưng ngón tay vừa chuẩn bị ấn vào nút từ chối, trong đầu liền nghĩ tới bộ dáng tiểu hài tử của Vạn Sương lúc nãy.

Điện thoại liền kết nối.

Bên kia không có một chút thanh âm.

"Làm sao vậy?" Thời Y ra tiếng hỏi.

Vài giây sau, vẫn như cũ không có người trả lời.

Thời Y tưởng Vạn Sương không cẩn thận ấn nhầm, đang chuẩn bị kết thúc cuộc gọi.

Bên tai liền truyền đến tiếng khíc nức nở của nữ hài.

"Không... Em chính là muốn nghe giọng của chị..."

Sau khi nói hết lời, bên tai lại truyền đến tiếng nước ục ục.

"Em nói cái gì?"

Thời Y có chút kinh ngạc, thời điểm vừa mới ra khỏi phòng , nữ hài cũng không có biểu hiện bất kỳ bộ dáng ủy khuất nào. Như thế nào hiện tại đột nhiên lại giống như một cái hài tử bị vứt bỏ như vậy.

"Em... Em nói em muốn nghe giọng chị nói..."

Lúc cô nói chuyện, thanh âm càng ngày càng nhỏ đi. Nhưng sau đó, thanh âm khóc nức nở bỗng biến thành gào khóc.

"Ô ô... Chị không cần em nữa... Chị không cần em nữa..."

Sau khi Thời Y nghe được, liền đoán ra nữ hài hẳn là vừa uống rượu xong, cô đang say.

Cúp điện thoại, Thời Y liền xoay người chạy lại thang máy, hướng đến căn phòng vừa mới rời đi chạy nhanh đến.

Vừa vào cửa liền nhìn thấy Vạn Sương ngồi xổm trên ghế, cuộn tròn cả người lại.

Trên tay còn cầm điện thoại khóc lóc kêu than.

Thật sự giống như một hài tử bị vứt bỏ.

"Ô ô... Chị không cần em nữa..."

Thời Y bước đến, từ trong tay Vạn Sương lấy điện thoại ra. Cuộc gọi đã kết thúc.

Xem ra đã thật sự say rồi, chuyện gì cũng không rõ ràng .

"Không phải đã yêu cầu rượu nồng độ thấp sao?" Thời Y chau mày, bất mãn nhìn về phía người phục vụ đứng ở cửa phòng.

Người phục vụ đi đến bên bàn ăn, chỉ chỉ bình rượu có ghi số độ bị Vạn Sương uống sạch, nói: "Thưa cô, đây là loại rượu có nồng độ thấp nhất trong khách sạn của chúng tôi."

Thời Y theo tay của người phục vụ nhìn thoáng qua bình rượu trên bàn, sau khi nhìn thấy số độ ghi sẵn trên đó, nàng nhíu chặt lại một hồi lâu rồi nói.

"Thanh toán như thế nào?"

"Tiểu thư không cần lo, tất cả chi phí đều tính cho Vạn tiên sinh."

"Được rồi."

Thời Y cúi thân xuống vỗ nhẹ vào mặt Vạn Sương, nhỏ nhẹ nói: "Tiểu Sương, chị đưa em về nhà được không?"

Thời điểm Thời Y lấy đi điện thoại, Vạn Sương liền ngừng kêu khóc, đôi mắt nhấp nháy nhìn chằm chằm Thời Y, sợ nàng chạy đi mất.

Nghe được lời Thời Y nói, ngón tay mảnh khảnh của Vạn Sương gắt gao túm chặt lấy một góc tây trang.

Gật đầu liên tục nói, "Vâng."

Bộ dáng cô trả lời trông giống hệt như tiểu hài tử không chiếm được kẹo liền ủy khuất.