Chương 19.2 : Đến cuối vẫn chỉ là bạn

Mèo không để ý tới Vạn Sương.

Xuất phát từ tò mò, Vạn Sương đại khái " tham quan " một chút nơi này của Thời Y.

Nhà của Thời Y rất lớn, hơn nữa toàn bộ màu sắc đều là xanh lục, bố cục cũng rất đơn giản, hoà nhã .

Đầu óc chậm rãi thanh tỉnh, Vạn Sương rốt cuộc cũng nhớ lại sự tình đã phát sinh vào tối hôm qua.

Cô hình như lại bị Thời Y cự tuyệt...

Ý thức được việc này, tâm tình vui sướиɠ vì được ở nhà của Thời Y lập tức bị dập tắt.

Tâm trạng muốn đi tham quan cũng vì thế mà tụt hứng, không có mục đích đi lang thang xung quanh.

Sau khi đi vòng quanh mấy vòng, Vạn Sương đi thẳng đến phòng bếp.

Nhớ tới tờ giấy tiện lợi dán trên cánh cửa ban nãy, Vạn Sương mở nồi ra.

Là cháo bí đỏ.

Sau khi say rượu, cháo là đồ giải rượu tốt nhất, không chỉ có nhiều dinh dưỡng, nó còn làm ấm dạ dày.

Vạn Sương nhìn được một lúc, cô cười khổ. Ngay sau đó liền đậy nắp nồi lại, rời khỏi phòng bếp.

Trở lại phòng khách, Vạn Sương từ trên người lấy ra điện thoại của mình, phát hiện trên màn hình chính có mười mấy cuộc gọi nhỡ.

Hơn nữa đều là cùng một người -- Vạn Thịnh.

Mới vừa mở khóa xong, lại thêm một cuộc gọi mới.

Vạn Sương ấn trả lời, hô lên một câu: "Anh hai."

"Tiểu Sương? Em đang ở đâu?!" Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm lo lắng của Vạn Thịnh.

"Em đang ở nhà Thời Y tỷ "

"Em ở yên đó, anh đến đón em ngay đây."

Còn không đợi Vạn Sương nói thêm, điện thoại đã bị Vạn Thịnh ngắt đi.

Đi thay áo ngủ, dùng mười phút cầm quần áo đi giặt tay sau đó treo ở ban công.

Làm xong hết mọi chuyện, Vạn Sương mới đi xuống lầu.

Vừa mới bước ra cửa, liền thấy Vạn Thịnh lái xe tới.

Chỉ thấy Vạn Thịnh vội vã chạy đến trước mắt Vạn Sương, cánh tay dài vung lên đem Vạn Sương ôm vào trong ngực, " Anh xin lỗi."

"A?"

"Tối hôm qua anh hai không nên để em lại một mình."

"Không có việc gì không có việc gì, chị dâu là quan trọng nhất."

"?"Đôi tay chống vào bả vai Vạn Sương , Vạn Thịnh hỏi: "Cái gì mà chị dâu?"

" Dao Dao tỷ a!"

"Cô ấy?" Ánh mắt Vạn Thịnh đột nhiên trở nên sắc bén, đôi lông mày nhíu lại, "Đừng nhắc đến cô ấy..."

Chẳng lẽ tối hôm qua hai người xảy ra mâu thuẫn? Vạn Sương thấy thần sắc của Vạn Thịnh không được tốt lắm, trong lòng suy đoán.

Suy nghĩ vừa chuyển , Vạn Thịnh liền hỏi: "Ngày hôm qua sao em lại uống rượu? Không phải nói với anh hai đến một giọt cũng không chạm vào được sao?"

Sáng nay Vạn Thịnh nhận được cuộc gọi từ dì Vương nói Tiểu Sương cả đêm vẫn chưa về, cả người hắn thiếu chút nữa đình trệ.

Ngay sau đó liền phân phó Mạc Thanh theo dõi nhà hàng . Đồng thời cũng liên tục gọi điện cho Vạn Sương.

Nghe Mạc Thanh kể lại sự việc đêm qua, hắn mới biết được Vạn Sương đã uống say, Vạn Thịnh càng thêm sốt ruột.

Ở thời điểm Vạn Sương nhận được cuộc gọi của hắn, Vạn Thịnh đã lái xe đến nơi Thời Y ở.

Địa chỉ đương nhiên là do Mạc Thanh điều tra ra cho hắn.

"Ách... Em không khống chế được lòng hiếu kỳ."

Vạn Thịnh nhìn em gái đã không có vấn đề gì, nghiêm túc nói: "Đi thôi, anh đưa em đến trường học."

Đến trường học?

Quên mất a, hôm nay là ngày nguyên chủ khai giảng.

"Khoan đã..." Vạn Sương kịp thời kéo lại cánh tay của Vạn Thịnh.

"Liền như vầy mà đi sao?" Vạn Sương chỉ chỉ lễ phục hở hang cùng trang sức đắt tiền trên người, nói

Vạn Thịnh căn bản không hiểu tâm tư của Vạn Sương, như cũ nghiêm túc nói: "Quần áo đến trường học rồi thay, muốn tìm cớ không đến trường học à ? "

"......" Ta nhìn qua ghét học như vậy sao?

Vạn Sương là không ngại học, chỉ là nguyên chủ ghét học.

Vì không muốn đến trường học, lý do hiếm lạ cổ quái nguyên chủ cũng đều dùng.

Vạn Thịnh luôn luôn sủng ái cô nhưng dị thường nghiêm khắc.

"Chính là... Em chưa có ăn sáng..." Đang nói chuyện, bụng phối hợp vang lên thanh âm thì thầm.

"Để anh bảo Mạc Thanh mang cơm cho em."

Hoàn toàn không có tha cho đường sống mà.

Bất đắc dĩ, Vạn Sương đành phải đi theo bước chân của Vạn Thịnh mà lên xe, đi về phía trường học.

Ở trên đường, Vạn Sương mở điện thoại lên. Ấn mở ảnh của Thời Y, lại là ảnh của Thời Y.

Vẫn luôn là ảnh của Thời Y.

Ảnh của Thời Y là bộ dáng tiểu thịt tươi, ngây thơ chất phác.

Dư quang Vạn Thịnh nhìn ra trạng thái của Vạn Sương, toàn bộ đều là bộ dáng ngây ngẩn, say mê.

Với ánh mắt của người trưởng thành, chỉ cần một cái biểu tình là đủ để họ hiểu rõ suy nghĩ trong lòng đối phương. Vạn Thịnh nhìn thấy bộ dáng đối đãi của Thời Y với em gái mình kỳ thật không hề có tình yêu.

Thời khắc cô ấy nói Vạn Sương là Vạn tiểu thư, hắn liền hiểu rõ.

Tối hôm qua hắn đi ra cửa là còn có một nguyên nhân khác, chính là muốn đánh gãy lời mà Thời Y muốn nói.

Hắn không muốn thấy em gái mình khổ sở.

Nhưng hiện tại xem ra, tối hôm qua khi hắn ra khỏi cửa, Thời Y cũng đã nói ra.

Vạn Thịnh đau lòng mở miệng nói: "Thời tiểu thư cô ấy..."

"Anh hai, em xin lỗi vì đã lừa anh." Sau khi nhìn màn hình, Vạn Sương ngước mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Lời cô nói với Vạn Thịnh cũng như nói với bản thân, thanh âm thanh đạm mở miệng nói: "Thích cũng không đại biểu nhất định phải có được"

Ngữ khí vừa chuyển, nhẹ nhàng nói: "Hơn nữa em cùng chị Thời Y còn có thể làm bạn bè mà!"

Di động rung lên một chút, Vạn Sương cúi đầu nhìn lại.

-- Tỉnh rồi sao?

Là tin nhắn của Thời Y.

Vạn Sương trầm tư trong chốc lát, sau đó ngón tay nhanh chóng gõ trên màn hình.

-- Em đang trên đường đến trường học, cảm ơn chị đã chăm sóc em đêm qua.

-- Học tập cho tốt nhé, cố lên.

-- Cảm ơn ạ.

Sau khi nhắn hai lời vừa rồi, Vạn Sương nhận ra cuối cùng hai người lại trở thành bạn của nhau.