Chương 18.1: Chỉ là bằng hữu bình thường

Edit : Trâm

Beta : Ly

_____

Ánh mắt của ba người trong phòng đều chuyển ra cửa.

Vạn Thịnh nguyên bản đối với bạn của Thời Y không có chút hứng thú nào, thậm chí trong lòng còn có chút chán ghét.

Nhưng khi hắn nghe được thanh âm quen thuộc kia, liền vội vàng quay đầu nhìn lại.

Người tới răng trắng môi hồng, xinh đẹp khả ái.

Trên người mặc lễ phục sang trọng, để lộ ra xương quai xanh tinh xảo, quần áo ôm gọn bờ mông quyến rũ.

Thân hình tuyệt mỹ tựa như một cái mèo hoang gợi cảm.

Bởi vì góc độ, vậy nên khi cô nàng mở cửa, Ôn Dao không có nhìn thấy Vạn Thịnh. Chỉ nhìn thấy Thời Y cùng Vạn Sương.

Lúc cô nghe được nơi ăn cơm là nhà hàng【 hoàng thiên 】, Ôn Dao liền biết được thân phận thật sự của Vạn Sương -- tiểu công chúa của tập đoàn Dục Thành.

Ôn Dao tuy rằng chưa có gặp qua tổng tài của Dục Thành, nhưng đã từng nghe các chị em trong công ty nhắc đến.

Các nàng đem Vạn Thịnh khen thẳng lên chín tầng mây.

Cho nên lần này Ôn Dao còn tỉ mỉ trang điểm một chút.

Vậy nhưng thời điểm Ôn Dao xoay người cùng nam nhân đẹp trai xuyên chín tầng mây liếc nhau một cái, chân không khống chế được mà run lên.

Lập tức quay đầu đối với hai người Thời Y nói: "Ngại quá, đi nhầm phòng."

Nói xong, tiếng giày cao gót vang lên liền hướng phía ngoài mà đi.

Nói trắng ra là bỏ chạy trối chết a.

Thời Y, Vạn Sương: "...?"

Vạn Thịnh nhìn thấy ánh mắt ở phía cửa, sắc mặt đột nhiên thâm trầm xuống một chút, trong mắt hiện lên một tia tinh quang quỷ mị, đứng lên đối với Vạn Sương nói: "Anh hai đi ra ngoài một chút."

Vừa nói, đôi chân dài tiến lên năm bước liền bước ra khỏi cửa.

Tức khắc to như vậy phòng nội chỉ còn lại có Thời Y cùng Vạn Sương hai người.

Không khí trở nên có chút quỷ dị.

Vạn Sương hướng bên trái hơi chuyển động, thân mình cách Thời Y càng lúc càng gần.

Cánh tay Thời Y tùy ý đặt lên trên bàn cơm, Vạn Sương nhìn thấy liền gác tay lên, động tác có chút thân mật.

Vạn Sương ngước mắt nhìn cái cằm nhọn cùng cổ hình thành một đường cong hoàn mỹ của Thời Y, nhẹ giọng hỏi: "Chị Thời Y, vừa nãy chị muốn cùng anh trai em nói chuyện gì thế?"

Kỳ thật khi Vạn Sương nghe được ba chữ" Vạn tiểu thư " , trong lòng đã có suy nghĩ. Cô còn ở trong lòng âm thầm khuyên bảo chính mình, hẳn là do tâm tư của mình quá mức mẫn cảm nên hiểu lầm rồi.

Thời Y cảm nhận được cánh tay có chút nặng, rũ mắt nhìn về phía Vạn Sương.

Vòng cổ đính đầy kim cương chói loá đập vào mắt nàng , loáng thoáng nhìn xuống, Thời Y còn có thể thấy vòng một kia bởi vì bị ép lại mà xuất hiện khe rãnh.

Ánh mắt chuyển qua phương hướng khác, Thời Y đem đầu Vạn Sương nâng lên, thanh âm lãnh đạm mà nói: "Tôi không phải em dâu của anh ta, hai chúng ta chỉ là bằng hữu bình thường mà thôi."

Đúng như dự kiến, Vạn Sương áp chua xót trong lòng xuống, giả vờ trấn định hỏi, "Làm bộ cũng không được sao?"

Trả lời nàng là tiếng hít thở nhẹ nhàng.

"Em biết rồi." Vạn Sương ngồi ngay ngắn lại, ngữ khí buồn rầu nói.

"Em sẽ nói rõ quan hệ của hai chúng ta với anh trai."

"Chuyện cùng Thời gia hợp tác, này cũng không phải em có thể quyết định."

"Còn có, nếu cuối cùng là cùng Cảnh Dật Kiệt hợp tác, em chúc chị h-hạnh ... "

Ở thời điểm Vạn Sương nói chuyện, Thời Y vẫn như cũ không có nói gì.

Tuy trên mặt không có chút biểu tình nào, nhưng trái tim Vạn Sương hiện tại giống như bị kim đâm đến chảy máu.

Một tháng theo đuổi, chỉ đổi lấy được một câu " chỉ là bằng hữu bình thường ".

Vạn Sương thừa nhận, thời điểm ban đầu, cô là bởi vì Thời Y lớn lên xinh đẹp mà quyết định theo đuổi nàng.

Chính là vì hai người luôn ở chung, Vạn Sương đã sớm thích nội tâm bên trong của Thời Y.

Đơn giản mà nói nàng là Thời Y, cho nên Vạn Sương mới thích nàng. Mà không phải vì một khuôn mặt mê hoặc chúng sinh kia.

Thời Y còn muốn nói gì đó , nhưng khi nhìn thấy Vạn Sương rũ đầu, không có bộ dáng hoạt bát như xưa. Nàng khẽ nhếch miệng lên.

Tuy rằng nàng nghĩ đàn ông nào rồi cũng sẽ như ba mình nên nàng không thích tiếp xúc với nam nhân. Nhưng điều này cũng không đại biểu nàng thích nữ nhân.

Nàng đáp ứng muốn tới bữa cơm này, thật sự chỉ là đơn thuần muốn đối với Vạn Thịnh nói một tiếng cảm ơn. Rốt cuộc đối với nàng mà nói, Vạn Thịnh cùng Thời Hướng Nam hợp tác, Cảnh Dật Kiệt sẽ không dây dưa nàng nữa.

Nhưng ngày hôm qua nghe Vạn Sương nói lý do Vạn Thịnh mời mình ăn cơm, nàng chỉ nghĩ sẽ nói ra sự thật với Vạn Thịnh.

Nàng không muốn lợi dụng Vạn Sương, cũng không muốn để Vạn Thịnh bởi vì Vạn Sương nói mà cùng Thời Hướng Nam hợp tác.

Tuy rằng nàng chỉ nói ra mấy chữ, đã bị Dao Dao đánh gãy. Nhưng thời điểm Dao Dao chưa bước vào phòng , biểu tình của Vạn Thịnh đã rõ ràng như vậy rồi.

Thời Y lại nhìn thoáng qua Vạn Sương đang cúi đầu, trong lòng đột nhiên hỗn loạn.

Chính mình làm như vậy, rốt cuộc là có đúng hay không?

Thời Y luôn luôn bình tĩnh hiện giờ lại bắt đầu tự hoài nghi chính mình.

Đồ ăn đã sắp mang lên đầy đủ, nhưng Vạn Thịnh vẫn chưa trở về.

Vạn Sương suy đoán được tám chín phần rằng hắn sẽ không trở lại, bộ dáng vừa mới đuổi theo kia của Vạn Thịnh, khẳng định hai người đã sớm biết nhau.

Hơn nữa không riêng biết nhau, Vạn Thịnh giống như còn làm cho Ôn Dao hoảng sợ. Bằng không cũng không có khả năng nhìn thấy Vạn Thịnh là liền chạy đi rồi.

Quả nhiên, trong lúc Vạn Sương đang suy tư, điện thoại của cô cùng Thời Y đồng thời vang lên một tin nhắn

-- Y Y bảo bối, tớ có chút việc, liền không cùng cậu ở chung được !

--Anh hai có việc, đi trước. Em ngoan ngoãn ăn cơm, anh sẽ kêu Mạc Thanh đi đón em.

Vạn Sương đem điện thoại thu lại.

"Anh đẹp trai, mang cho em mấy bình rượu lại đây." Ngay lúc mâm đồ ăn cuối cùng được bưng lên, Vạn Sương duỗi tay túm chặt cánh tay người phục vụ, tùy tiện nói.