Chương 6

Vi Vân Tiên Tôn run cầm cập duỗi ngón tay tìm kiếm lôиɠ ʍυ trên môi âʍ ɦộ mà mình đã nhổ ra.

Y sốt ruột vô cùng, muốn tranh thủ nhổ cho xong cọng lông cuối cùng, mau chóng lập lời thề với Lý Đại Túc.

Ngay trước mặt tên nô bộc bỉ ổi này, y sờ mó lung tung lên mu l*и múp mẩy hồng hào của mình, cuối cùng cũng mò được một cọng, liền cấp tốc kéo nó ra ngoài.

Y xấu hổ và lo lắng đến mức mềm nhũn cả tay, mà lần này thay vì kéo xuống, thì y lại kéo một bên mép l*и lật ra ngoài, ngay cả lớp thịt mỏng đỏ mọng bên trong môi âʍ đa͙σ cũng lộ ra.

Mỹ nhân Tiên Tôn nhất thời xấu hổ đến mức luống cuống tay chân, kéo thêm hai lần cũng không bứt ra được.

Miếng thịt l*и đó chưa bao giờ được nhìn thấy ánh mặt trời, bây giờ lại bị lật phơi ra ngoài, nó bị hàn khí kí©h thí©ɧ run rẩy cả lên.

Vi Vân biết mình càng trì hoãn càng không ổn, y bất chấp tất cả, dùng sức kéo mạnh một cái, cuối cùng cũng nhổ ra được sợi lông cuối cùng.

Y thở phào một hơi, đang định ngồi dậy thì đột nhiên, có một bàn tay thô ráp và rắn chắc đè xuống eo y, không cho y hạ mông xuống.

Trong lòng Tiên Tôn chợt lạnh, cái tên da^ʍ tặc này đòi hỏi hết lần này đến lần khác, lần sau còn xấu hổ hơn cả lần trước, lúc này hắn còn muốn giở trò gì đây?

Y lấy hết can đảm quở mắng: “Ngươi… ngươi còn muốn làm gì nữa?”

Lý Đại Túc nói: “Lôиɠ ʍυ phải dính tiên khí của Tiên Tôn mới sử dụng được.”

Nhảm nhí, ở đâu ra cần phải dính tiên khí chứ!

Nhưng Tiên Tôn không dám phản bác, y thấp giọng hỏi: “Dính bằng cách nào?”

Lý Đại Túc cười nói: “Muốn dính tiên khí của Tiên Tôn, đương nhiên là phải nhờ cái miệng nhỏ của Tiên Tôn mυ"ŧ nó.”

Vi Vân sợ tới mức tái mét mặt mày, thất thanh nói: “Ngươi…ngươi muốn ta liếʍ thứ này?”

Lý Đại Túc cười giễu cợt: “Chưởng môn hiểu biết sâu rộng, sao lại chỉ biết đến mỗi cái miệng có cái lưỡi dài thôi vậy?”

Còn, còn cái miệng nào nữa?

Tiên Tôn nghe không hiểu những lời dâʍ ɭσạи đó, nhưng y cũng biết chắc nó không phải lời hay ý đẹp gì, y cầu xin: “Ta sẽ cho ngươi tất cả bảo bối trong vòng trữ vật, ngươi… ngươi đừng làm nhục ta nữa.”

Lý Đại Túc không chấp nhận, chỉ nói: “Bảo bối không thú vị bằng cái miệng dâʍ đãиɠ của Chưởng môn.”

Vi Vân làm Chưởng môn của Tầm Tiên Phái đã nhiều năm, trong tay có vô số bảo vật quý hiếm, tu sĩ bình thường dùng cả đời cũng chỉ có thể có được một hai cái.

Vừa nghe thấy tên này không bị những thứ này cám dỗ, y càng tin chắc rằng tu vi của hắn không những không thua kém gì mình, mà lần này hắn còn đặc biệt đến đây vì thân thể dâʍ đãиɠ của y, trái tim y càng thêm lạnh lẽo.

Có nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra, rốt cuộc y đã đắc tội với vị đại Thần nào, mà người đó lại muốn sỉ nhục y như thế này.

Lý Đại Túc dùng đôi bàn tay to lớn, chai sạn vuốt ve thắt lưng mịn màng của mỹ nhân Tiên Tôn, cọ xát tới lui khiến cho vòng eo nhỏ của Tiên Tôn ngứa ngáy không chịu nổi, y không khỏi rùng mình một cái, bờ mông múp thịt không thể kẹp chặt được nữa, hai cánh mông hé mở, lòi ra c̠úc̠ Ꮒσα tuyệt mỹ.

Bây giờ hai cái lỗ da^ʍ đều bị người ta nhìn thấy hết rồi.

Lý Đại Túc trở tay, móc ngón tay vào sợi dây nhỏ màu trắng ở trong rãnh mông của Tiên Tôn, rồi kéo nó lên trên, lắc qua lắc lại mấy cái, sợi dây mỏng cọ tới cọ lui vào nếp thịt màu hồng của c̠úc̠ Ꮒσα.

Cú© Ꮒσα non nớt của Tiên Tôn chưa bao giờ bị tra tấn như vậy, nó ngứa ngáy đến mức Tiên Tôn không chịu nổi phải dùng tay chân bò về phía trước, nhưng lại bị sợi dây nhỏ trên áo yếm giữ lại, không thể bò đi được.

Mà cặp mông trắng hồng của y vẫn cứ ngọ nguậy ngay tại chỗ.

Lý Đại Túc thả sợi dây ra, giơ tay lên vỗ vào cái mông không nghe lời, cặp mông đầy đặn mềm mại bị đánh cho gợn lên một làn sóng thịt trắng muốt.

“A!” Tiên Tôn kinh hãi ngửa đầu lên, kêu thảm một tiếng.

Lý Đại Túc nói: “Đĩ da^ʍ, không được cử động!”

Mỗi lần mỹ nhân di chuyển đều bị dạy cho một bài học, lần này y thực sự không dám cử động nữa, y nơm nớp lo sợ quỳ gối ở đó, mặc cho tên đầy tớ muốn làm gì thì làm.

Lý Đại Túc lại duỗi ngón tay móc lấy sợi dây mỏng ở mông, lần này hắn trực tiếp kéo sợi dây sang một bên, c̠úc̠ Ꮒσα màu hồng của Tiên Tôn lập tức lộ hết ra ngoài.

Cái lỗ nhỏ này từ sau khi mỹ nhân tích cốc thì chưa từng dùng đến, nó non mềm co lại thành một cục, phớt hồng như một cái miệng xinh đẹp, ai nhìn thấy cũng không kìm lòng được muốn hôn lên.

Vi Vân Tiên Tôn cuối cùng cũng mơ hồ đoán được cái miệng nhỏ mà Lý Đại Túc nói là cái miệng nào rồi.

Hắn muốn nơi đó của y tự mυ"ŧ lấy lôиɠ ʍυ của mình.

Sao cái tên vô liêm sỉ này có thể nghĩ ra thủ đoạn bẩn thỉu như vậy!

Y xấu hổ đến cực điểm, hai cánh tay đang chống nửa người trên của y bắt đầu phát run, c̠úc̠ Ꮒσα vốn đã khép chặt ở phía sau không khỏi siết lại một chút, như thể làm như vậy thì những thứ khác sẽ không thể chui vào.

Nhưng y lại không hề hay biết rằng, làm như vậy chẳng khác nào đem tới cơ hội cho người khác đùa giỡn mình.

Quả nhiên Lý Đại Túc lại nói: “Giãn c̠úc̠ Ꮒσα ra.”