Chương 5

Bình thường Vi Vân Tiên Tôn luôn trong bộ dạng lạnh lùng cấm dục, trước ngày hôm nay, y ngay cả tay cũng chưa từng bị đàn ông chạm vào, thì làm sao có thể làm ra loại chuyện nhổ lông vùиɠ ҡíи cho người ta xem!

Y bị tên nô bộc bỉ ổi này ức hϊếp thật thê thảm, sắc mặt y tái nhợt, nhưng khóe mắt lại bị bức ép đến đỏ bừng, trông vừa đáng thương vừa đáng yêu.

“Không được, thực sự không thể làm như vậy!”

Y nghẹn ngào cầu xin, nhưng Lý Đại Túc lại không hề động lòng, hắn chỉ nói: “Hoặc là ngài tự mình leo lên, hoặc là ta sẽ bế ngài lên.”

Y phục trên người mỹ nhân mặc như không mặc, y sợ Lý Đại Túc sẽ thật sự đến bế mình, rồi làm bậy làm bạ lên người mình, nên y chỉ đành vừa xấu hổ vừa tức giận đi đến tảng đá lớn.

Tảng đá này rất lớn, mặt trên bằng phẳng, một người có thể thoải mái nằm lên đó.

Một bên tảng đá giống như bị bào phẳng, còn một bên gần kề Lý Đại Túc thì hơi có độ dốc, có thể cho người ta trèo lên.

Rõ ràng Lý Đại Túc cố ý đứng ở đó.

Nhưng hiện giờ linh mạch của Vi Vân đã bị khóa, không còn cách nào khác, y chỉ có thể quay lưng về phía Lý Đại Túc trèo lên tảng đá, mặc cho người ta tha hồ ngắm nhìn cặp mông trắng như tuyết của y.

Mỹ nhân tay chân nhỏ nhắn mềm mại, tảng đá lại khó leo, y cật lực trèo lên, không ngừng đong đưa cái mông to trắng nõn trước mặt Lý Đại Túc.

Cặp mông gợi cảm của mỹ nhân Tiên Tôn non mềm như đậu hũ, leo một bước liền rung lên ba lần, khiến tên nô bộc đứng ở phía sau cũng phải trố mắt mà nhìn.

Cũng may cặp mông to rất có trách nhiệm, cho dù có khó khăn đến mấy thì nó vẫn cố gắng khép chặt, lại thêm có sợi dây nhỏ màu trắng che khuất, không để cho tên đàn ông thối tha nhìn thấy c̠úc̠ Ꮒσα non nớt ở bên trong.

Thật vất vả mới leo lên được tảng đá, Vi Vân Tiên Tôn định ngồi chồm hổm trên tảng đá, quay lưng về phía Lý Đại Túc, len lén nắm lấy một sợi lông ở giữa hai chân, không ngờ người đàn ông phía sau lại nói: “Quỳ xuống, chổng mông lên.”

Sau khi tính toán của mình bị phát hiện, Tiên Tôn nhẫn nhục chịu đựng chống tay xuống đất, sụp eo xuống, chổng mông lên cao giống như cɧó ©áϊ, mu l*и xinh đẹp vừa hay đối diện với mặt Lý Đại Túc.

Người phía sau lại nói: “Dạng chân ra.”

Mặc dù Vi Vân còn trinh, nhưng không phải không biết gì cả, y biết mình đã bày ra tư thế bị đυ. da^ʍ tiện nhất, hai cái lỗ đều đưa ra ngoài, y xấu hổ ra sức siết chặt mông lại, không muốn để lộ ra c̠úc̠ Ꮒσα.

Y rất sợ Lý Đại Túc lại đưa ra những mệnh lệnh dâʍ ɭσạи khác, nên y nhanh chóng thò tay sờ vào âʍ ɦộ của mình.

Ở hai bên mép l*и xinh đẹp có bảy tám cọng lôиɠ ʍυ lòi ra ngoài đáy quần, mỹ nhân Tiên Tôn dùng ngón tay ngọc ngà bắt lấy một sợi, môi âʍ ɦộ truyền đến cảm giác đang bị lôi kéo rõ ràng, vừa đau vừa ngứa.

Nghĩ đến việc mình đang chổng mông trước mặt một người đàn ông xa lạ và để hắn ta nhìn mình tự bứt lông l*и, Vi Vân nhục nhã đến mức khó mà tự chủ được.

Tiên Tôn cắn răng, sau đó dùng sức giật mạnh tay một cái nhổ cọng lông ra.

Y đau đến nỗi khẽ kêu lên một tiếng.

Khi y định ngồi dậy, Lý Đại Túc lại nói: “Ta muốn mười cọng.”

Trong lòng mỹ nhân rất tuyệt vọng, nhưng lại không dám phản kháng.

Người đàn ông duỗi những ngón tay thô dài của mình ra, lấy đi sợi lông l*и ở giữa những ngón tay thanh tú của y.

Lông mọc ở nơi đáng xấu hổ của y vậy mà lại bị một người đàn ông khác chơi đùa ở trong tay.

Vi Vân Tiên Tôn không dám suy nghĩ nhiều, y chỉ có thể dẩu mông lên, bứt từng cọng từng cọng lôиɠ ʍυ thò ra bên ngoài của mình.

Nhưng sau khi nhổ xong cọng thứ tám, y lại sờ mó âʍ ɦộ của mình, kinh hãi phát hiện ra, bên ngoài không còn một sợi lông nào!

“Còn hai cọng nữa.” Tên nô bộc tàn nhẫn nhắc nhở y.

Vi Vân nhỏ giọng nói: “Bên ngoài… đã nhổ sạch rồi…”

Lý Đại Túc lại nói: “Bên trong còn.”

Bên trong?

Mỹ nhân Tiên Tôn lập tức hoảng sợ.

Không được! Không được đâu!

Vi Vân liều mạng lắc đầu, y lắc mạnh đến nỗi ngay cả bộ ngực khủng phía trước cũng phải lắc lư theo, áo yếm căn bản không thể cố định được nó.

“Không được phát da^ʍ,” Người đàn ông ác nghiệt nói, “Hôm nay ta không chơi vυ" của ngài, nếu ngài không nhổ, ta sẽ nhổ giúp ngài.”

Vi Vân sợ hãi cực kỳ, y vội nói: “Ta nhổ, ta nhổ.”

Lỗ l*и của y đừng nói là bị đàn ông đυ., mà ngay cả bản thân y còn chưa bao giờ chạm vào nó kể từ khi trưởng thành.

Bây giờ, ngay trước mặt một người đàn ông xa lạ, y phải thò tay vào háng sờ l*и của mình, Vi Vân Tiên Tôn vừa xấu hổ vừa bối rối.

Y ngập ngừng lấy ngón tay mảnh khảnh sờ soạng mép vải quần, cuối cùng bất chấp tất cả thọc vào một chút.

Mép l*и của y sờ vào vừa mềm vừa trơn, chỉ cần chạm nhẹ đã chìm vào trong, tuy nhiên lớp lôиɠ ʍυ xoăn ở phía trên có hơi cộm tay.

Mu l*и non nớt cũng là lần đầu tiên bị người khác chạm vào, nó nhạy cảm vô cùng, cầm lòng không đậu mà mạnh mẽ co rụt lại.

Người đàn ông phía sau cười khẩy: “Tự mình sờ tự mình nứиɠ l*и luôn, hóa ra đệ nhất mỹ nhân của Nhân tộc lại là một thằng điếm dâʍ đãиɠ.”

Mỹ nhân Tiên Tôn oan ức lắc đầu phủ nhận: “Không phải, không phải!”

“Đĩ da^ʍ, có phải ngài thường xuyên chổng mông cho đàn ông xem l*и không?”

“Không có!”

“L*и của ngài mọc nhiều lông như vậy, chẳng phải là để quyến rũ người ta sao?”

“Ngươi nói bậy, ta không có!”

“Vậy ngài nói thử xem, lông l*и của ngài dùng để làm gì?”

Vi Vân Tiên Tôn bị sỉ nhục đến mức suýt khóc.

Cũng đâu phải y muốn âʍ ɦộ của mình mọc nhiều lông đến vậy, làm sao y biết được nó dùng để làm gì?

“Mau nhổ đi!”

Vi Vân Tiên Tôn nhục nhã đến mức muốn sụp đổ, những ngón tay đang đè lên môi âʍ ɦộ hơi run lên vì xấu hổ, khó khăn lắm y mới nắm được lôиɠ ʍυ của mình, nhưng lại phát hiện cùng một lúc mình đã túm tới mấy sợi.

Lông l*и của y rất cứng, hiện giờ ở tư thế này y lại khó mà dùng lực, mỗi lần chỉ có thể nhổ được một sợi, thế là y đành phải thả mấy sợi lông đó ra, tiếp tục cẩn thận lần mò.

Những ngón tay mảnh khảnh trắng nõn của y không ngừng nhúc nhích trong lớp vải quần, không hề hay biết rằng dáng vẻ sờ l*и xấu xí của mình đang bị người khác nhìn thấy.

Sau một hồi loay hoay, cuối cùng y cũng túm được một cọng lông, y mừng rỡ dùng sức kéo nó ra ngoài.

Nhưng cọng lông này cực kỳ chắc khỏe, mép l*и lại bị kéo căng sinh ra đau đớn.

Tiên Tôn nghiến răng, lại kéo mạnh lần nữa.

Kết quả lần này y dùng lực quá mạnh, không những nhổ ra cọng lôиɠ ʍυ, mà còn lôi cả mép l*и lớn ra khỏi đũng quần.

Mặc dù chổng mông nhổ lông l*и trước mặt người khác đã là chuyện dâʍ ɭσạи vượt ngoài sức tưởng tượng của Tiên Tôn ngây thơ rồi, nhưng mặc kệ như thế nào thì trên mu l*и vẫn còn một lớp vải che chắn.

Nhưng bây giờ tự bản thân y đã lôi mép l*и ra khỏi đáy quần cho người ta thấy hết rồi!

Vi Vân Tiên Tôn sợ hãi đến cứng đờ cả người.

Y lúng ta lúng túng quỳ chổng mông trên tảng đá, một bên mép l*и bị kéo ra ngoài buông thõng giữa hai chân một cách tội nghiệp, đám lôиɠ ʍυ thưa thớt ở xung quanh đang run rẩy trong gió đêm.

“Đừng nhìn…” Mỹ nhân Tiên Tôn hoảng sợ run rẩy nói, “Đừng nhìn ta…”

Người đàn ông cười khẽ hai tiếng, nói: “Ngài không muốn ta nhìn gì cơ?”

Không biết từ lúc nào mà hắn đã tới gần, khi hắn nói, hơi thở của hắn phả lên toàn bộ cặp mông mềm mại của mỹ nhân, luồng khí thổi bay lôиɠ ʍυ của y.

Ưm… gần quá rồi… Mặt gần lỗ l*и quá rồi! Nhìn thấy hết rồi!

Vi Vân Tiên Tôn không kịp suy nghĩ gì liền muốn bò về phía trước, nhưng người đàn ông đã lập tức nhìn thấu ý đồ của y, hắn trầm giọng nói: “Không được trốn.”

“Đừng mà, cầu xin ngươi, đừng nhìn…” Tiên Tôn xấu hổ cắn môi dưới, đôi mắt phượng lạnh lùng đong đầy nước mắt.

“Đừng nhìn cái gì?” Người đàn ông dẫn dắt từng bước: “Ngài không nói ra làm sao ta biết ngài không muốn ta nhìn cái gì chứ?”

Tên đầy tớ hạ lưu này đã biết rồi còn cố hỏi, nhưng Vi Vân Tiên Tôn cũng không còn cách nào khác, đành phải nói: “Đừng nhìn… l*и của ta…”

Lý Đại Túc cười tà ác: “Chẳng phải Tiên Tôn cố ý móc ra cho tiểu nhân nhìn sao?”

Hắn còn nói thêm: “Tiểu nhân xuất thân thấp hèn, tự biết mình không có tư cách nhìn thấy lỗ l*и xinh đẹp của Tiên Tôn. Nhưng Tiên Tôn lại phóng khoáng như vậy, tiểu nhân cũng không nên làm phật ý của Tiên Tôn.”

“Không phải! Không phải như vậy!” Mỹ nhân Tiên Tôn tức giận lắc mạnh đầu.

Y xấu hổ và căm tức vô cùng, đến mức không để ý rằng mình không chỉ lắc đầu mà còn uốn éo cả eo, cái mông to trắng nõn liên tục lắc lư trước mắt Lý Đại Túc, một bên mép l*и bị kéo ra ngoài bởi vì quá múp thịt mà cũng vung vẩy theo, khiến người phía sau nhìn đến đã cả mắt.

”Chưởng môn xấu hổ cái gì?” Lý Đại Túc chế giễu, “Tiểu nhân mới chỉ nhìn thấy một bên mép l*и, còn miệng l*и, thịt trong lỗ l*и và hộŧ ɭε ta vẫn còn chưa thấy nữa mà. Nếu ngài cứ lề mề không chịu nhổ lông, thì chi bằng khoe l*и của mình ra đi, cho kẻ thô lỗ này nhìn thử xem, lỗ l*и xinh đẹp của Tiên Tôn có gì khác với l*и của một con điếm bình thường.”

Nghe thấy những lời này, mỹ nhân Vi Vân càng thêm hoảng hốt.

Y mặc kệ mép l*и của mình còn đang mắc ở bên ngoài bị người khác nhìn, vội vàng thò tay nhổ đi sợi lôиɠ ʍυ cuối cùng.