Chương 7

Để tìm hiểu việc song tu là như thế nào, Vi Vân Tiên Tôn đã cố nén xấu hổ mà lén đọc một hai cuốn thoại bản tình cảm có xuân cung đồ.

Nhân vật chính trong thoại bản là một nam một nữ, phong cách cũng rất bảo thủ, chỉ miêu tả một vài tư thế dươиɠ ѵậŧ đâm vào âʍ đa͙σ, chưa từng đâm vào hậu môn.

Cho nên hiện tại Tiên Tôn vẫn không biết tác dụng kỳ diệu của c̠úc̠ Ꮒσα, nhưng y vẫn theo bản năng biết được việc giãn c̠úc̠ Ꮒσα của mình ra cho người khác nhìn là một hành vi dâʍ đãиɠ đến cỡ nào.

Có lẽ nó còn quá đáng hơn cả việc nhổ lôиɠ ʍυ và kéo môi âʍ ɦộ ra cho người ta xem.

Tiên Tôn sợ hãi lắc đầu: “Ta không biết.”

Lý Đại Túc cười lạnh: “Ngài chưa từng đi đại tiện sao?”

Không ngờ người này lại muốn y bày ra tư thế, tư thế đáng xấu hổ đó…

Làm sao có thể làm được chuyện như vậy!

Tiên Tôn bị làm nhục cả một đêm, cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, trong cổ họng phát ra tiếng nức nở.

Người đàn ông phía sau không hề chạnh lòng, hắn chỉ nói: “Nếu Tiên Tôn quên mất cách đi đại tiện, vậy tiểu nhân đành phải dùng ngón tay nong c̠úc̠ Ꮒσα của Tiên Tôn ra.”

Vi Vân khóc lóc gào lên: “Ngươi, sao ngươi có thể vô sỉ đến vậy!”

“Chưởng môn cái này không được, cái kia cũng không được, có phải ngài chê tiểu nhân hầu hạ không tốt không? Vậy để tiểu nhân liếʍ cho Tiên Tôn, liếʍ mềm c̠úc̠ Ꮒσα của ngài rồi thì tự nhiên nó sẽ giãn ra thôi.”

Vừa nói hắn vừa tiến về phía trước, hơi thở nóng hổi nặng nề phả vào c̠úc̠ Ꮒσα mềm mại của mỹ nhân Tiên Tôn.

Vi Vân Tiên Tôn cảm thấy hậu môn đột nhiên có một luồng khí nóng phun vào, y tức thì hoảng sợ, vội vàng khe khẽ cầu xin: “Đừng mà…”

“Vậy Chưởng môn có chịu nghe lời không?”

Vi Vân sợ đến mức không dám làm trái lời nữa.

Y chịu đựng xấu hổ, vểnh mông lên cao, ra sức rặn c̠úc̠ Ꮒσα ra ngoài.

Cú© Ꮒσα bé nhỏ nhận được mệnh lệnh, từ từ nở ra như một đóa hoa.

Lý Đại Túc vẫn chưa hài lòng nói: “Rộng ra hơn nữa.”

Vi Vân đành phải gắng hết sức rặn c̠úc̠ Ꮒσα ra hết cỡ, toàn bộ nếp thịt màu hồng lòi hết ra ngoài, ngay cả phần thịt ruột đỏ mềm cũng lộ ra một chút.

Y rặn c̠úc̠ Ꮒσα ra được một lúc, nhưng lại không đợi được mệnh lệnh tiếp theo của Lý Đại Túc, ngay lúc y nghi ngờ muốn quay đầu lại, thì đột nhiên c̠úc̠ Ꮒσα non nớt của y bị một dúm gì đó vừa mảnh vừa châm chích quét qua, khiến c̠úc̠ Ꮒσα y ngứa ngáy vô cùng.

Tiên Tôn giật bắn người, c̠úc̠ Ꮒσα theo phản xạ co rụt lại, sau đó cái mông trắng nõn lại nhận thêm một cái tát.

“Không được co lại!”

Cái tát này rất mạnh, âm thanh cực kỳ vang.

Tiên Tôn bị đánh nghẹn ngào một tiếng, buộc lòng phải cố sức giãn cái c̠úc̠ Ꮒσα phấn hồng non mềm của mình.

Lúc này y đã nhận ra thứ vừa quét qua nếp uốn trên c̠úc̠ Ꮒσα của mình là cái gì.

Tên nô bộc vô liêm sỉ này đã đem mười sợi lông l*и của y xe thành một dúm nhỏ, để những đầu lông dày và cứng chọc vào c̠úc̠ Ꮒσα mềm mại của y.

Vừa nghĩ đến cái gì đang chọc vào nơi xấu hổ của mình, Tiên Tôn nhục nhã đến mức ngã quỵ, y ngẩng đầu kêu khóc: “Đừng chọc nữa, đừng chọc nữa!”

Cú© Ꮒσα nhỏ nhắn của y vừa mềm vừa mẫn cảm, Lý Đại Túc lại cố tình dùng lông l*и của y chọc vào điểm giao nhau giữa c̠úc̠ Ꮒσα và màng nhầy bên trong, khiến cho Tiên Tôn ngứa ngáy không chịu nổi, y muốn co rụt c̠úc̠ Ꮒσα lại, nhưng lại bị ép buộc phải cố sức mở rộng nó ra.

Thế là cái miệng nhỏ một hồi khép một hồi mở, phần thịt đỏ tươi lúc thì lòi ra lúc thì thụt vào, trông da^ʍ dật cực kỳ.

Phía sau ra sức khép mở, lỗ l*и phía trước cũng mấp máy miệng theo, bên trong vừa nóng vừa ngứa, cũng ước ao được lôиɠ ʍυ đâm chọc mấy cái.

Cũng không biết chuyện gì xảy ra, mà Tiên Tôn bị chọc một lúc liền nổi lên thích thú, một dòng chất lỏng nóng hổi đột nhiên trào ra khỏi miệng l*и.

Tiên Tôn hoảng hốt kêu lên: “Không được! L*и của ta sắp chảy nước rồi!”

Người đàn ông phía sau không để ý đến y, tay vẫn không ngừng lại, miệng thì vẫn nhàn nhã hỏi: “Chảy nước thì sao?”

Tiên Tôn tu hành mấy trăm năm, lại tu Đạo Pháp thanh tâm quả dục, trước giờ rất ít ham muốn tìиɧ ɖu͙©.

Giờ đây vì cơn hứng tình sắp đến nên y mới có chút ham muốn.

Mặc dù lỗ l*и lúc nào cũng khô nóng, nhưng cũng không có bao nhiêu phản ứng khác.

Cũng nhờ đọc thoại bản sắc tình mà y mới biết được cái lỗ giữa hai chân mình sẽ ra nước khi đạt cực khoái.

Y đối với chuyện ra nước này cái hiểu cái không, bình thường âʍ ɦộ của y chỉ thỉnh thoảng tiết ra một ít nước nhờn, nhưng chưa từng chảy ra nhiều nước như bây giờ.

Y chỉ cho rằng mình sắp lêи đỉиɦ, cứ nghĩ cơn hứng tình sắp đến, làm sao có thể không sợ hãi được.

Đứng trước an nguy của Nhân tộc, việc bản thân y có ra sao đã không còn quan trọng nữa.

“Chảy nước…” Y vừa khóc vừa nói, “Kết giới của Nhân tộc sẽ không chống đỡ được nữa!”

Lý Đại Túc sửng sốt một lát, sau đó cười lớn nói: “Tiên Tôn ngốc quá đi, chảy nước với lêи đỉиɦ đâu có giống nhau.”

Hóa ra không phải sao?

Trái tim Vi Vân buông xuống, lỗ l*и cũng không kiềm được nữa phọt nước ra, dòng nước trong suốt tuôn ra ngoài, một nửa thấm vào vải quần, nửa còn lại chảy dọc theo nửa môi l*и rơi xuống, làm ướt sũng đám lông lộn xôn trên mép l*и.

“Cơ mà trong nước l*и của Tiên Tôn tự nhiên chứa đầy tiên khí.”

Vi Vân còn chưa kịp phản ứng, Lý Đại Túc đã cầm dúm lôиɠ ʍυ xoa lên đám lông l*и ướt nhẹp của y mấy cái, đầu lôиɠ ʍυ như có như không cọ vào mép l*и, giống như bị kiến

cắn, châm chích đến nỗi cả người Tiên Tôn phát run.

Mép thịt trong có chút thoải mái, lại có chút kỳ lạ, Tiên Tôn cũng không biết mình muốn cái gì, chỉ cảm thấy bụng dưới như có ngọn lửa thiêu đốt khó chịu vô cùng, y nhịn không được lại lắc lắc cái mông, cố gắng thoát khỏi sự quấy rối của lôиɠ ʍυ.

Lý Đại Túc cười khẩy một tiếng.

“Chưởng môn tự mình chơi vui vẻ nhỉ.”

Vi Vân nghe vậy lập tức không dám động đậy nữa.

Nửa cánh mông đã bị tát hai lần của y lại nhận thêm một cái tát không nhẹ không nặng, “Đĩ già, quay lại đây.”

Vi Vân Tiên Tôn năm nay còn chưa tới ba trăm tuổi, tu hành không biết bao nhiêu năm, ngồi đả tọa cũng có tới mười năm, ba trăm tuổi trong giới tu sĩ cũng không tính là lớn.

Nhưng Lý Đại Túc lại cố tình mắng y già, khiến Tiên Tôn nghĩ đến chuyện mình đã thanh tu nhiều năm như vậy, lại là tôn giả được Nhân tộc kính trọng, nhưng hiện giờ y đang làm ra những chuyện hết sức da^ʍ tục, khiến trong lòng y hổ thẹn không thôi.

Tay chân y chống người xoay lại, hai chân khép chặt quỳ trên tảng đá, thấp thỏm nhìn người hầu.

Lý Đại Túc thong thả cởi xuống khăn trùm đầu, mái tóc bung xõa ướt nhẹp nước rối bù ở sau lưng.

Hắn bứt một sợi tóc, quấn vài vòng quanh lôиɠ ʍυ của Tiên Tôn, sau cùng buộc thành một nút thắt.

Mười ngón tay của hắn vừa thô và ngâm đen, nhưng động tác lại linh hoạt cực kỳ, khiến người ta nhìn đến hoa mắt.

Lý Đại Túc buộc xong dúm lông nhỏ, nhét vào tay Vi Vân, nhếch miệng cười nói: “Mời Chưởng môn lập lời thề.”

Vi Vân bị ép dùng hai ngón tay nắm lấy lôиɠ ʍυ của mình, y thậm chí còn không dám nhìn, chỉ cúi đầu run rẩy nói: “Ngươi…ngươi còn chưa gỡ bỏ cấm chế cho ta.”

Lý Đại Túc giả vờ vỗ trán nói: “Tiểu nhân đúng là đần độn mà, vậy mà lại quên mất chuyện này!”

Đôi mắt tà da^ʍ của hắn quét qua thân thể trắng tuyết của Tiên Tôn một cách suồng sã, rồi nói: “Tiểu nhân thổi vào miệng Chưởng môn một ngụm khí là xong ngay thôi. Chỉ là ngọc thể của Chưởng môn có nhiều miệng như vậy, không biết ngài muốn tiểu nhân thổi vào cái miệng nào đây?”

Gì mà có rất nhiều miệng chứ? Nhất thời Vi Vân nghe không hiểu, chợt nhớ ra người này vừa nói chỗ xấu hổ kia của mình chính là một cái miệng, nhoáng một cái y liền sợ đến ngây người, tuyệt nhiên chẳng nghĩ ra giải cấm chế hoàn toàn không cần phải thổi khí gì đó, y vội vội vàng vàng chỉ vào cái miệng trên mặt mình nói: “Chỗ này, dùng chỗ này!”

Lý Đại Túc cười nửa miệng nhìn y hoang mang rối loạn, hắn cố ý trầm mặc hồi lâu, thấy vẻ mặt của mỹ nhân Tiên Tôn càng ngày càng hoảng sợ, hắn mới chậm rãi nói: “Vậy làm phiền Tiên Tôn cúi người xuống.”