Chương 4

Lý Đại Túc nở nụ cười da^ʍ tà bước lên bờ.

Vi Vân hoảng loạn vừa che vυ" với l*и vừa lùi về sau.

Ánh mắt của người đàn ông trước mặt cứ liên tục vờn quanh ngực và háng của y, khiến cho những nơi được tay bịt kín có cảm giác hơi nóng lên.

“Chẳng phải tiểu nhân vừa mới nói đó sao, ta muốn trị bệnh cho Chưởng môn nha.”

Mỹ nhân đỏ mắt run giọng nói: “Ngươi đừng hòng!”

“Sao thế? Tiên Tôn chê tiểu nhân xuất thân hèn mọn, không có tư cách cᏂị©Ꮒ l*и của Tiên Tôn phải không?”

Người đàn ông này vóc dáng cao lớn, thân hình vạm vỡ, miệng đầy da^ʍ ngôn uế ngữ, dùng từ ngữ cực kỳ tục tĩu, chẳng khác nào một tên lưu manh lăn lộn đầu đường xó chợ.

Vi Vân từ nhỏ đến lớn ở trong Tầm Tiên Phái, toàn tiếp xúc với những tu sĩ tiên phong đạo cốt, sau khi trở thành tứ đại trụ cột, y càng trở nên cao cao tại thượng, làm gì có ai dám nói những lời thô tục như vậy trước mặt y?

Nhất thời y vừa xấu hổ vừa giận dữ, mặt mày trướng đến đỏ bừng.

Nhưng cố tình lúc này, y lại quần áo không chỉnh tề, đôi chân dài và cặp mông trần lộ hết ra ngoài, dưới háng còn lòi ra mấy sợi lôиɠ ʍυ đen nhánh, y ước gì có thể vùi mình xuống đất, dù khí thế có mạnh đến đâu cũng không thể khơi nó dậy được.

”Ngươi… Ngươi đừng có nói xằng bậy!”

Lý Đại Túc nhìn cặp đùi trắng nõn mịn màng của y bằng ánh mắt tà da^ʍ, hắn còn thè lưỡi liếʍ liếʍ môi dưới dày dặn của mình, sau đó mới nói: “Côи ŧɧịt̠ của họ Lộ ở Lĩnh Nam cũng đâu có sạch sẽ gì, tại sao Tiên Tôn không chê nó? Vội vã muốn được đυ. đến thế sao?”

Họ Lộ ở Lĩnh Nam cái gì chứ? Vi Vân Tiên Tôn thoáng sửng sốt một lát mới nhớ ra, đạo lữ mà ban ngày y chọn ngẫu nhiên, hình như là người của Lộ gia ở Lĩnh Nam.

Nhưng cái gì mà vội vã muốn được đυ. chứ, tại sao lại nói những lời khó nghe như vậy!

“Liên quan gì tới ngươi!”

“Chậc chậc chậc,” Lý Đại Túc thở dài, “Bản thân mình còn khó bảo toàn, vậy mà còn muốn bảo vệ nhà phu quân, quả nhiên Tiên Tôn muốn đàn ông muốn đến phát điên rồi.”

Hắn vừa nói vừa tiến lên phía trước một bước, chỉ cách mỹ nhân Tiên Tôn vài bước chân.

Vi Vân lại âm thầm thử vận chuyển linh lực, nhưng vẫn không có tác dụng.

Không biết người này đã dùng tà pháp gì mà y không có cách nào phá giải được.

Bây giờ y thật sự sợ hãi rồi, y run rẩy nói: “Ngươi đừng tới đây!”

Không ngờ người này lại thật sự nghe lời dừng lại.

Lý Đại Túc nói: “Muốn tiểu nhân không đi qua cũng được, nhưng Chưởng môn phải đồng ý với ta một chuyện.”

Thấy vẫn còn một con đường xoay sở, Vi Vân thở phào một hơi, nói: “Ngươi nói đi.”

“Từ hôm nay trở đi, tiểu nhân yêu cầu Chưởng môn làm bất cứ điều gì, thì Chưởng môn cũng phải ngoan ngoãn nghe lời làm theo.”

Sao y có thể đồng ý được?

Nhưng Vi Vân suy nghĩ lại, thoát khỏi vây khốn mới là chuyện cấp bách trước mắt, cứ đồng ý trước thì đã sao.

Đợi đến khi y quay về tìm cách phá giải cấm chế, y nhất định sẽ khiến tên này chết không toàn thây.

“Được. Nhưng ngươi phải thả ta đi ngay bây giờ.”

Lý Đại Túc cười nói: “Chưởng môn không cho ta bất kỳ đảm bảo nào, bây giờ thả ngài đi chẳng phải ngu ngốc lắm sao?”

Vi Vân nhịn nhục nói: “Ngươi muốn đảm bảo như thế nào?”

Tên nô bộc trông có vẻ tay chân vụng về nói: “Chưởng môn đừng nóng vội, trước tiên xin mời Chưởng môn xem một thứ hay ho.”

Vừa nói, hắn vừa lấy trong ngực ra một vật.

Vi Vân Tiên Tôn cẩn thận nhìn sang, không ngờ lại là Châu Lưu Ảnh, y lập tức biến sắc.

Châu Lưu Ảnh là một thứ rất quý giá, ngay cả những tu sĩ am hiểu luyện khí nhất cũng chỉ có thể luyện ra một vài hạt trong một lò, có thể ghi lại hình ảnh trong khoảng một khắc (15 phút), vậy nên nó thường chỉ được sử dụng khi có sự kiện hệ trọng.

Nhưng người này lại tùy tiện lấy ra một hạt, hình ảnh ghi lại bên trong…

“Mời Chưởng môn xem.” Lý Đại Túc giơ hạt châu lên cao.

Mỹ nhân nóng ruột rồi, vội vàng hét lên: “Dừng lại!”

Người đàn ông thô bỉ đối diện cười nhếch mép với y, Vi Vân Tiên Tôn bất chấp cả xấu hổ, nhào tới muốn giành lấy hạt châu.

Nhưng Lý Đại Túc cao hơn y một cái đầu, chỉ cần hắn giơ tay lên, Vi Vân đã không thể tóm được.

Hai tay của mỹ nhân bám víu lên cẳng tay của đối phương, cả người như muốn trèo lên người đàn ông, núʍ ѵú bự bị hàn khí kí©h thí©ɧ cương cứng dựng đứng lên cứ thế mà cách một lớp áo yếm cọ lên y phục của người đàn ông.

Lý Đại Túc mặc quần áo của người hầu, chất liệu đương nhiên không tốt, mà đây còn là lần đầu tiên đầṳ ѵú non nớt của mỹ nhân Tiên Tôn chạm vào một thứ thô ráp như vậy, y hưng phấn đến mức cả người run lên, hai chân có chút mềm nhũn.

Lúc này mỹ nhân lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, nếu y tiếp tục cướp hạt châu, thì cặρ √υ" lớn sẽ dán vào người tên nô bộc cọ xát liên tục, còn nếu y buông tay ra, thì hình ảnh đáng xấu hổ trong hạt châu sẽ bị Lý Đại Túc chiếu ra.

Y buộc lòng phải giữ nguyên tư thế hiện tại không dám cử động nữa.

Bộ ngực to mềm mại bị kẹp giữa hai người, không hiểu vì sao mà đầṳ ѵú yểu điệu lại càng ngày càng cứng hơn.

Vi Vân mặc kệ núʍ ѵú dâʍ đãиɠ đáng hận của mình, chỉ biết vội vã khẩn cầu hạ nhân: “Đừng… đừng chiếu.”

Lý Đại Túc làm như không hiểu: “Chiếu cái gì cơ? Chưởng môn không nói rõ ràng, tiểu nhân nghe không hiểu đâu.”

Mỹ nhân cắn môi dưới, vẻ mặt bối rối.

Lý Đại Túc thấy y im lặng, liền làm bộ muốn ấn và hạt châu.

Sử dụng hạt châu này dễ hơn luyện chế nó rất nhiều, lấy hai ngón tay ấn nó sẽ bắt đầu ghi ảnh, lấy ba ngón tay ấn nó sẽ chiếu ảnh.

Vi Vân Tiên Tôn ngẩng mặt lên, thấy ba ngón tay của hắn sắp dùng lực, quýnh lên nói: “Đừng chiếu hình——”

Lý Đại Túc cười cười: “Hình gì hửm?”

Mặt mày của mỹ nhân Tiên Tôn đỏ đến muốn nhỏ máu.

Y vừa làm ra một chuyện vô liêm sỉ như vậy, sao có thể nói ra được?

Lý Đại Túc nói: “Chẳng lẽ Chưởng môn đang ám chỉ chuyện mới nãy Chưởng môn cởϊ qυầи áo, lộ mông, dạng chân hướng về mặt nước, mời tiểu nhân xem l*и sao?”

Hắn nói chuyện dùng từ ngữ hết sức tục tĩu.

Vi Vân vốn đã da mặt mỏng, nghe thấy những lời này liền thẹn đến muốn chui xuống đất.

“Tiểu nhân đang nghĩ, mọi người trong Tầm Tiên Phái đều rất chiếu cố ta, nếu ta đã nhìn thấy cảnh đẹp như này thì cũng không nên hưởng thụ một mình.”

Vi Vân Tiên Tôn vô cùng hoảng sợ.

Y đang định nói thêm gì đó, thì Lý Đại Túc đã ấn ba ngón tay, chiếu hình ảnh trong hạt châu ra ngoài.

Mỹ nhân Tiên Tôn bất đắc dĩ lắm mới phải mặc áo yếm, khi mặc vào cũng cố nhịn xấu hổ mà mặc đại cho xong, ngay cả cúi đầu xuống nhìn cũng thấy ngượng chứ đừng nói đến việc tự ngắm mình trước gương.

Hôm nay có Châu Lưu Ảnh, y mới biết được bộ dạng mình mặc áo yếm lại dâʍ ɭσạи đến thế.

Hơn nữa, trước đó Lý Đại Túc vẫn luôn trốn dưới nước, nên góc độ hình ảnh được ghi lại là từ dưới lên trên, ghi lại tất tần tật dáng vẻ mở rộng cửa mình, phơi bày cả hai cái lỗ của y.

Dáng người của mỹ nhân Tiên Tôn vô cùng hoàn mỹ, không chỉ có rất nhiều thịt ở mông, mà cái lỗ mọc ở giữa háng cũng cực kỳ múp mẩy, vừa nhìn liền biết là l*и da^ʍ.

Vải lụa trắng bó chặt lấy hai mép l*и căng phồng, đè ép chúng đến hơi biến dạng, thịt mu trắng nõn và bộ lông l*и đen cong cong tràn ra hai bên mép vải, quả thật còn gợϊ ȶìиᏂ hơn cả khi không che đậy.

Mỹ nhân thả tay ra, lùi lại mấy bước, ngẩng đầu liếc nhìn cái l*и lẳиɠ ɭơ của mình, sau đó xấu hổ vội vàng nhắm mắt lại.

Vải yếm bọc lại nơi đó sao lại…sao lại bị mình mặc thành ra như thế! Sao nó có thể nhỏ đến mức không thể che đậy được nơi đó chứ? Lông lòi ra ngoài hết rồi! Vả lại khe l*и ở chính giữa cũng bị ghì chặt hiện ra rõ ràng! Hình ảnh này… Nếu hình ảnh này bị người khác nhìn thấy…

Lý Đại Túc nói: “Chưởng môn thấy ta ghi hình đẹp không?”

Mỹ nhân Tiên Tôn đã sợ đến mất hồn, bối rối nói: “Ngươi không được cho người khác xem cái này!”

Lý Đại Túc nhếch mép cười: “Chưởng môn đừng sợ. Ta sẽ chỉ chia sẻ với mấy huynh đệ tốt, không để người ngoài nhìn thấy l*и da^ʍ của Chưởng môn đâu.”

“Ngươi…”

Mỹ nhân Tiên Tôn đáng thương tức giận đến công tâm, không thốt lên được lời nào.

Tên nô bộc thô bỉ dĩ hạ phạm thượng nói: “Nếu Chưởng môn chịu lập Huyết Thệ với ta, ta sẽ giấu riêng hạt châu này, không cho người khác xem.”

Huyết Thệ lấy máu, tóc, da của hai người để thề, nếu vi phạm, người phá vỡ lời thề sẽ phải chịu phản phệ.

Tiên Tôn nói: “Được, ta sẽ lập Huyết Thệ với ngươi. Nhưng ngươi phải đưa Châu Lưu Ảnh cho ta.”

Lý Đại Túc cười nói: “Con người ta không chịu nổi nhất là thấy mỹ nhân làm nũng, cứ nghe theo lời ngài vậy.”

Vi Vân buộc mình không được nghĩ đến mấy lời nói vô nghĩa của người đàn ông này: “Ngươi định lấy gì để thề?”

Để thuận tiện, thông thường hai bên sẽ dùng máu hoặc tóc để thề.

Người hầu nói: “Lôиɠ ʍυ.”

Cái gì? Đôi mắt đẹp của Tiên Tôn trợn tròn khϊếp sợ, sao hắn có thể dùng lông ở nơi đó để thề chứ!

“Chưởng môn có nhiều lông như vậy, không phải để dùng lập lời thề sao?”

“Không được, không được!” Mỹ nhân Tiên Tôn lạnh lùng cao quý liều mạng lắc đầu.

“Nếu Chưởng môn không chịu, vậy ta chỉ đành mời mấy vị huynh đệ tốt cùng nhau bình phẩm lỗ l*и rậm lông của Chưởng môn thôi.”

Vi Vân tức đến run rẩy cả người, nhưng người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

Y nhỏ giọng nói: “Vậy ngươi…ngươi không được nhìn…”

“Không được nhìn gì?”

Mỹ nhân xấu hổ đến cực điểm: “Không được… uhm, không được nhìn ta nhổ lông.”

Lý Đại Túc không đồng ý: “Vậy không được. Lỡ như ngài dùng lông ở chỗ khác để lừa ta thì sao?”

Vi Vân sắp khóc vì tức rồi.

Lông ở chỗ đó khác hoàn toàn với lông ở chỗ khác được chưa, sao có thể không phân biệt được chứ?

Nhưng rõ ràng đối phương đang cố ý quấy rối, không thể nói lý lẽ được.

Vi Vân Tiên Tôn đành phải dùng một tay che phần hạ thể, tay còn lại mò mẫm niết lấy một sợi lôиɠ ʍυ phía trên dươиɠ ѵậŧ thò ra khỏi vải yếm.

Nhưng Lý Đại Túc lại nói: “Không được, ta muốn lông l*и cơ.”

Tiếp đó hắn chỉ vào một tảng đá lớn trên bờ nói: “Mời Chưởng môn ngồi lên đó”.

Tảng đá lớn đó cao hơn mặt đất đến sáu bảy thước, nếu ngồi trên đó nhổ lông thì chẳng phải sẽ bị nhìn thấy hết sao?

Vi Vân Tiên Tôn lập tức tái mét mặt mày.