Chương 3

Mỹ nhân Vi Vân cực kỳ không tình nguyện phải chủ động làm cho lỗ l*и co giãn liên tục, cách một lớp vải yếm nuốt vào nhả ra hàn khí, trông y giống như đang ngồi xổm bên bờ hồ, dùng lỗ l*и tiểu xuống nước vậy.

Xấu hổ muốn chết…

Vậy mà y lại thật sự banh rộng hai chân phơi l*и ra ngoài…

Nếu có ai ở đây sẽ nhìn thấy hết bộ dạng xấu xí dâʍ đãиɠ mở rộng cửa mình của y!

Không biết có phải vì quá sợ bị người khác nhìn thấy hay không, mà mỹ nhân mơ hồ có ảo giác, như thể trong Hàn Đàm thật sự có một đôi mắt như sói đói đang nhìn chằm chằm vào âʍ ɦộ múp rụp bị siết chặt trong vải yếm của mình.

Tưởng tượng bị thị gian tạo ra một làn sóng kɧoáı ©ảʍ ngọt ngào tràn ra âʍ đa͙σ.

Vi Vân Tiên Tôn đưa hai tay lên che mặt, giấu đi mặt mũi đỏ bừng vì kɧoáı ©ảʍ, cuối cùng đôi môi đỏ mọng cũng hết nhịn nổi phát ra một tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào nỉn non.

Tối nay chỉ mới bắt đầu mà y đã thấy sướиɠ như vậy, thật không biết tiếp theo sẽ như thế nào.

Nghĩ tới đây, Vi Vân Tiên Tôn lại có chút lo lắng.

Lỡ như bất cẩn để lỗ l*и ra nước thì chắc chắn sẽ khơi dậy cơn nứиɠ tình.

Đến lúc đó, nếu trong vòng một canh giờ mà y không song tu với người khác, thì tu vi của y ít nhất cũng sẽ rớt xuống một cảnh giới.

Đây cũng là lý do tại sao dù lỗ l*и có ngứa đến mấy, thì Vi Vân Tiên Tôn cũng không dám tìm cách giải tỏa.

Cùng lắm thì chỉ có thể giống như bây giờ, cho lỗ l*и của mình ăn được chút ngon ngọt.

Nhưng mỹ nhân ỷ vào ban đêm bốn bề vắng lặng mới dám bày ra tư thế đi tiểu xấu xí ở bên ngoài nào đâu biết được rằng, ở trong Hàn Đàm thật sự có một đôi mắt đã nhìn thấy hết bộ dạng phát da^ʍ của y từ đầu đến cuối.

Lúc này, người đó giống như đã đợi đến mất hết kiên nhẫn, “ào” một tiếng liền đứng dậy khỏi mặt nước.

Vi Vân Tiên Tôn sợ hết cả hồn, phản ứng đầu tiên chính là muốn dùng thuật cách không lấy vật để đem quần áo của mình lại, kết quả lại phát hiện linh lực trong cơ thể đã bị đình trệ, hoàn toàn không thể sử dụng được.

Sao có thể như vậy!

Y vội vàng quay đầu lại, liền phát hiện toàn bộ quần áo lẽ ra nằm ở sau lưng mình đều đã biến mất.

Mỹ nhân Tiên Tôn không khỏi trở nên luống cuống tay chân.

Hắn là ai? Vào đây bằng cách nào? Tại sao y không thể dùng được linh lực? Không đúng, y vẫn còn đang dang rộng chân!

Bị nhìn thấy hết rồi! Bộ dạng da^ʍ tiện vừa nãy đã bị người ta nhìn thấy hết rồi!

Mỹ nhân vội vàng đứng dậy, trong đầu tràn ngập sự sợ hãi khi bị người khác nhìn thấy, thậm chí còn không thèm quan tâm đến việc mất hết linh lực.

Y ước gì có thể quay ngược thời gian trở về một khắc trước, khi bản thân còn chưa ngồi xổm xuống, y vội vã xoay người đi, như thể đối phương không nhìn thấy phía trước của y là có thể quên đi cảnh tượng mà hắn đã nhìn thấy trước đó.

Y hoàn toàn không ý thức được rằng toàn bộ phía sau lưng mình đều trần trụi, chỉ lo xoay người đi trốn tránh như một con đà điểu, đem toàn bộ cặp mông tròn trịa đẫy đà bày ra trước mắt người đàn ông.

Thịt mông bởi vì căng thẳng mà cứ run lên dưới ánh trăng, gợn lên từng làn sóng trắng nõn.

Mãi đến khi một ít khí lạnh lọt vào rãnh mông, Vi Vân mới chợt nhận ra mình đang để người đàn ông này nhìn thấy cặp mông tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của mình.

Nhưng nếu quay người lại, hai núʍ ѵú to tướng lồi lên áo yếm và mấy sợi lôиɠ ʍυ đen thò ra khỏi đáy quần ở phía trước sẽ bị người khác nhìn thấy.

Y đành phải xấu hổ lấy một tay che đi hai núʍ ѵú to của mình, tay còn lại bưng kín mu l*и căng múp, rồi từ từ quay lại đối mặt với người đàn ông đột nhiên xuất hiện.

Người đàn ông này rất cao, nếu hắn đi lên bờ e rằng sẽ cao hơn Vi Vân Tiên Tôn hơn nửa cái đầu, thân hình của hắn thậm chí còn lớn hơn Tiên Tôn khung xương mảnh khảnh cả một vòng, hắn có thể dễ dàng ôm trọn mỹ nhân vào lòng.

Người đàn ông có nước da màu đồng cổ, bàn tay rất to, vừa nhìn liền biết quen làm những công việc nặng, mặt mũi cũng bình thường, nhưng đôi mắt lại sáng quắc, không ngừng lượn quanh những nơi được mỹ nhân bịt kín, khiến Vi Vân rất khó chịu.

“Ngươi… ngươi nhắm mắt lại.”

Người đàn ông lại cười tà ác một tiếng, trông càng suồng sã hơn.

“Tiên Tôn có một cơ thể vừa đẹp vừa da^ʍ như vậy, không để cho người khác xem chẳng phải phí của trời lắm sao?”

Vi Vân vừa xấu hổ vừa tức giận, không muốn dây dưa loại chuyện như vậy với tên khốn kiếp này.

Bấy giờ y cũng bình tĩnh lại một chút, vừa cố gắng phá giải cấm chế trên người không biết bị hạ từ lúc nào, vừa cố nén sự xấu hổ đối phó với người đàn ông này.

“Ngươi là ai? Tại sao lại mặc trang phục nô bộc của môn phái ta?”

Người đàn ông cười nói: “Tiểu nhân tên Lý Đại Túc, là người hầu của Chưởng môn.”

“Sao ngươi đột nhập vào đây được?”

“Bẩm Chưởng môn, ta không có đột nhập vào đây, là Lăng Vân chủ quản bảo ta tới đây dọn dẹp.”

Đôi mắt đẹp của Vi Vân nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang cười cợt nhả trước mặt, trong miệng không hề có lời nào là thật: “Ngươi muốn làm gì?”

Người đàn ông đáp: “Tiểu nhân nghe nói Chưởng môn phát tình, cần đàn ông tới chữa trị, cho nên ta muốn đến đây chữa bệnh cho Chưởng môn.”

Vừa nghe liền biết người đàn ông này đang thèm muốn cơ thể của mình, Vi Vân bất giác lùi lại một bước.

Rốt cuộc người đàn ông này là ai?

Chuyện y vì cơn hứng tình sắp đến mà phải chọn đạo lữ song tu căn bản không giấu được, giờ đây cả Nhân tộc đều biết đến chuyện này.

Nhưng trong Nhân tộc làm gì có ai có bản lĩnh im hơi lặng tiếng lẻn vào Hàn Đàm, còn có thể phong ấn linh mạch của y trong lúc y không chú ý tới.

Vi Vân là một trong bốn cao thủ đứng đầu Nhân tộc, y cũng biết rất rõ năng lực của ba người còn lại, y cảm thấy ba người đó không có bản lĩnh này.

Nhưng lỡ như trong số họ có người cố tình che giấu thực lực…

Ngoài ra còn có Ma tộc và Yêu tộc, cao thủ đứng đầu tổng cộng có khoảng mười người.

Trong hai tộc đó lại có một số kẻ gian người ngoài không biết được, lẻn vào đây cũng không phải không có khả năng.

Nếu là vậy, thì có hơn mười người khả nghi, trong lúc nhất thời Vi Vân cũng không đoán ra được rốt cuộc là ai.

Nhưng trong số những người đó, có người rất quen thuộc với Vi Vân Tiên Tôn, những người khác ít nhiều cũng đã từng gặp mặt.

Vừa nghĩ đến một trong số bọn họ đã nhìn thấy hết bộ dạng xấu hổ dạng chân banh l*и ở bên hồ lúc nãy của y, người đã biết Vi Vân Tiên Tôn bề ngoài thì lạnh lùng tự chủ, nhưng thực ra lại là một tên đê tiện có thể bày ra bất kỳ tư thế da^ʍ dãng nào, không biết tiếp theo đây hắn sẽ thao túng y như thế nào.

Đệ nhất mỹ nhân của Nhân tộc vừa xấu hổ vừa sợ hãi, cả người mất khống chế run lên lẩy bẩy.

“Nếu ngươi còn không đi, ta sẽ gọi người tới!”

Người đàn ông mặc đồ nô bộc thô ráp cười hắc hắc nói: “Chưởng môn muốn gọi người tới thì cứ gọi đi. Đợi lát nữa toàn bộ môn phái sẽ biết được, Vi Vân Tiên Tôn người cao quý như trăng sáng thực ra là một thằng điếm ngực bự còn thích mặc áo yếm. Đĩ da^ʍ cố tình mặc yếm vừa chật vừa ngắn, mỗi ngày dùng áo yếm ghì chặt cặρ √υ" và lỗ l*и dâʍ đãиɠ của mình, còn dùng sợi dây ma sát c̠úc̠ Ꮒσα của mình. Bình thường trong lúc đoan chính nghiêm chỉnh xử lý công vụ môn phái, thì phía dưới lại đang dùng l*и da^ʍ nuốt vải yếm.”

Đương nhiên Vi Vân sẽ không làm ra chuyện vô sỉ như vậy.

Nhưng áo yếm của y bởi vì y quá thẹn thùng mà làm có hơi chật và ngắn thật, bị người đàn ông nói như vậy, cứ như y cố ý làm như thế để chơi đùa bộ ngực và lỗ l*и của mình vậy, nhất thời y tức đến không nói thành lời.

Đôi mắt láo liêng như kẻ trộm của người đàn ông vẫn đang nhìn chằm chằm vào giữa háng được Vi Vân bịt kín.

Vi Vân vừa nghĩ tới bộ dạng nứиɠ l*и vừa rồi của mình chắc chắn đã bị người đàn ông vô sỉ này nhìn thấy hết, y nhục nhã đến mức muốn sụp đổ, y hận không thể móc mắt người đàn ông này ra, sau đó lệnh cho hắn quên hết tất cả những gì vừa nhìn thấy.

Vi Vân Tiên Tôn đã có người trong lòng, nếu là người đó ra lệnh, cho dù là chuyện dâʍ đãиɠ đến đâu, y cũng sẽ bằng lòng chịu nhục đi làm.

Nhưng đến giờ y và người đó còn chưa từng nói chuyện riêng một cách đàng hoàng với nhau, nào ngờ đâu lại bị một người đàn ông không rõ lai lịch khác nhìn thấy lỗ l*и của y trước.

Mặc dù cách một tầng vải mỏng nhưng cũng đủ khiến y xấu hổ và tức giận muốn chết.

Y cố gắng duy trì khí thế nói: “Vậy rốt cuộc ngươi muốn thế nào!”