Chương 34

Vi Vân nấc nghẹn một tiếng vì kinh hãi, y vội lấy tay bịt miệng mình, nén tiếng hét thành một tiếng rêи ɾỉ nghẹn ngào.

Đệ tử đang lấy nước giật mình, quay lại nói với người bên cạnh: “Hình như ta lại nghe thấy tiếng người kêu.”

Người thấp hơn nói: “Ta cũng nghe thấy.”

Cả hai đứng dậy và nhìn xung quanh.

Nếu đệ tử cao lớn bước thêm một bước về phía bên phải, gã sẽ vấp vào cánh tay của Vi Vân, Vi Vân nhìn chằm chằm vào bàn chân đó, sợ nó sẽ thực sự di chuyển về phía mình, y vô thức siết chặt cơ thể hơn.

Nhưng chiếc lưỡi của Ma Tôn vẫn cố gắng chui vào trong lỗ l*и của y.

Thịt trong lỗ liên tục bị đẩy ra ngoài, đầu lưỡi vặn xoắn muốn nong ra vách thịt nóng ẩm, nên Ma Tôn liền dùng đầu lưỡi liếʍ tỉ mỉ các nếp uốn và hạt thịt trên lớp màng nhầy.

Mỹ nhân Tiên Tôn bị hắn liếʍ đến mức âʍ ɦộ vừa tê và ngứa, là một kɧoáı ©ảʍ tột độ mà y chưa từng trải qua.

Người đàn ông cao lớn lại nói: “Nơi này vắng vẻ lại có tiếng nói, còn có áo choàng ném ở đây, thật kỳ quái.”

Đệ tử thấp hơn nói: “Ở đây truyền rằng có Tiên nhân ngã xuống, nhất định có chuyện kỳ lạ. Chẳng lẽ vị sư huynh kia bị quái vật nào đó bắt giữ rồi sao? Nghe nói thế gian có một vài thần pháp ẩn hình cực kỳ lợi hại, ngay cả cao thủ hàng đầu cũng không thể nhìn thấu. Có lẽ con quái vật đó đã tàng hình rồi nên chúng ta không thể nhìn thấy nó, nhưng chúng ta có thể nghe thấy tiếng.”

Lời nói của hai người chỉ là vô tình nhưng lại nói trúng tình trạng không thể chịu nổi của Vi Vân hiện tại.

Y xấu hổ vô cùng, nhưng không hiểu sao cơ thể của y lại trở nên nhạy cảm hơn, thậm chí y còn có thể miêu tả được hình dạng chiếc lưỡi đang chui vào âʍ đa͙σ của mình.

Âʍ ɦộ tê tái đến mức không thể chống đỡ được nữa, bị con quái vật đã bắt giữ y dần dần liếʍ mở ra, chiếc lưỡi dài ướŧ áŧ xuyên qua từng lớp thịt mềm mại, chọc thẳng vào điểm nứиɠ trong l*и y.

Con quái vật mặc sức quét đầu lưỡi nạo vét vách thịt nhầy mỏng manh bên trong, Vi Vân bị cái lưỡi này hãʍ Ꮒϊếp đến chết mê chết mệt, y chưa bao giờ cảm thấy sảng khoái đến vậy, nhưng lại không thể cử động hay phát ra âm thanh nào.

Kɧoáı ©ảʍ dâng trào trong cơ thể y từng đợt từng đợt, khiến eo và bụng y run lên không thể kiểm soát, từ đuôi mày đến ngón chân đều tỏa ra một vầng sáng màu hồng, y trông giống như một báu vật cực phẩm có thể làm điên đảo chúng sinh, còn đâu vẻ cấm dục thanh cao của ngày thường nữa.

Đầu lưỡi lại chui vào sâu hơn, đột nhiên chạm phải một rào cản.

Toàn thân Vi Vân lại run rẩy, biết màng thịt trinh nguyên tượng trưng cho sự trong trắng của y đã bị Trấm Diệm liếʍ vào.

Trước đây y đã bị ngón tay chơi đùa âʍ đa͙σ, biết được cảm giác đó sướиɠ đến mất hồn mất vía.

Đầu lưỡi hoàn toàn không giống ngón tay, vừa ẩm vừa nóng, vừa mềm vừa cứng, cực kỳ linh hoạt, hơn nữa hiện tại là Ma Tôn tự mình liếʍ màиɠ ŧяiиɧ, chứ không phải phân thân nô bộc của hắn, cho nên cảm giác trao cho Vi Vân đương nhiên khác hoàn toàn với vụ cưỡиɠ ɠiαи bằng ngón tay.

Lưỡi của Ma Tôn co lại thành một đầu nhọn, mạnh mẽ nghiền ép vách thịt xung quanh, đầu tiên hắn liếʍ bề mặt màng thịt, sau đó chọc nhẹ vào lỗ ở giữa, như thể đang kiểm tra độ dày của màng, cuối cùng đột nhiên đưa đầu lưỡi của mình cắm vào lỗ nhỏ muốn chen vào trong.

Mỹ nhân Tiên Tôn trước đó chỉ cảm thấy xấu hổ, lại sợ bị phát hiện nên phần lớn suy nghĩ đều tập trung vào hai đệ tử đang nói chuyện.

Khi chiếc lưỡi tác quái muốn thọc vào, âʍ đa͙σ của y bị đâm đến sưng tấy, đau đớn, y sợ đầu lưỡi sẽ làm rách màиɠ ŧяiиɧ của mình, nhưng y lại chẳng thể thốt lên lời nào, trong lòng sợ hãi đến cực điểm, nhưng lỗ l*и lại càng nứиɠ hơn.

L*и chảy ra rất nhiều nước, nhưng bị đầu lưỡi của quái vật chặn lại trong cơ thể, tử ©υиɠ chứa đầy nước, đau nhức không chịu nổi, khó chịu không thể tả, như thể có thứ gì đó đang cố gắng phá bỏ xiềng xích, phun ra ngoài.

“Nếu vậy thì, thì, chúng ta mau chóng quay về báo cáo với sư phụ đi,” Hai đệ tử trẻ tuổi vẫn đang hoang mang thảo luận bên tai, “Rốt cuộc có chuyện gì kỳ lạ hay không, nhất định các trưởng lão nhìn một cái liền biết…”

Còn muốn gọi người đến đây?

Người đứng đầu Tiên Thú Bộ cũng không phải là đệ tử thiếu kinh nghiệm như thế này, vừa nghe miêu tả liền có thể đoán được ở đây có người đã dùng thủ thuật che mắt.

Một Tiên Tuyền ở ngay rìa của trận pháp bảo vệ núi nên các trưởng lão phải bay tới đây xem xét, cho dù không thể nhìn thấy pháp thuật của Tôn chủ Ma tộc, thì vẫn có thể dùng chiếc áo choàng để truy tung.

Nếu thật sự tra ra được y, y sẽ phải giải thích như thế nào?

Bởi vì cơn hứng tình, bên ngoài đã đồn đãi rất khó nghe rồi.

Nếu còn lan truyền tin tức chiếc áo choàng của y được tìm thấy ở suối nước nóng nữa thì…

Vi Vân Tiên Tôn không dám tưởng tượng được những người trong quán trà và tửu lâu sẽ lại khua môi múa mép, càn rỡ ý da^ʍ y ở nơi hoang dã, tằng tịu với tên đàn ông không rõ lai lịch nào đó, y xấu hổ đến mức vùi mặt vào khuỷu tay, tự thấy không còn mặt mũi để gặp ai.

Lúc này, Trấm Diệm đột nhiên móc đầu lưỡi lên, sau đó chợt rút lại, phần thịt mềm mại cố ý cọ xát mạnh vào vách âʍ đa͙σ nhạy cảm, dâʍ ŧᏂủy̠ tích tụ trong tử ©υиɠ sắp phun ra ngoài, nhưng đầu lưỡi lại quay trở về, chặn đống nước nhầy lại vào âʍ đa͙σ.

Hắn dùng lưỡi bắt chước ©ôи ŧɧịt̠ ra vào trong âʍ đa͙σ chật hẹp của mỹ nhân, lúc nhẹ, lúc mạnh, lúc nhanh, lúc chậm, với đủ chiêu trò.

Cái l*и nhỏ của Tiên Tôn bị đầu lưỡi đυ. sung sướиɠ đến mức muốn bay lên trời, bất tri bất giác nó đã co giãn theo tiết tấu đâm rút của đầu lưỡi.

Dòng nước nhầy nhụa chảy ra từng đợt như nướ© ŧıểυ, nhỏ giọt xuống dươиɠ ѵậŧ hồng hào cứng rắn rồi chảy xuống ao nước.

Cú© Ꮒσα mềm mại chưa được chạm vào cũng không ngừng khép mở, tựa như cũng muốn bị cái lưỡi thịt này cưỡиɠ ɧϊếp.

Nước càng ngày càng tích tụ trong tử ©υиɠ, càng ngày càng trướng căng, Vi Vân cảm thấy trong cơ thể mình có gì đó rất bất ổn, giống như Lý Đại Túc dùng ngón tay cưỡng bức y đạt đến cực khoái lúc trước.

Sau lần lêи đỉиɦ đó, y đã mất hết linh khí, tay chân cũng vô lực, nếu còn lêи đỉиɦ lần nữa…

Còn lêи đỉиɦ lần nữa…

Toàn thân Vi Vân đột nhiên căng cứng, thịt trong âʍ đa͙σ co rút dữ dội.

Biết y sắp ra, Ma Tôn rút đầu lưỡi, hút mạnh lỗ l*и một cái.

Khoảnh khắc tiếp theo, Vi Vân giống như bị ném lên không trung, đầu óc trống rỗng, y quên mất mình không thể phát ra âm thanh nào, y gào khóc hét lên “Không được rồi”, “Sắp ra rồi”, trong âʍ đa͙σ liền phun ra một đống dâʍ ɖị©ɧ.

Trấm Diệm Ma Tôn nhả miệng ra, hắn đứng thẳng lên, cúi đầu nhìn bộ dáng cao trào da^ʍ dật của mỹ nhân Tiên Tôn.

Lỗ l*и đỏ rực bị hắn cưỡиɠ ɧϊếp há miệng ra, lộ ra phần thịt đỏ mọng đang co giật bên trong, nước chảy ra như nướ© ŧıểυ, trơ trẽn để cho người đàn ông nhìn thấy hết.

Thứ to lớn dưới háng Ma Tôn đã dựng lên từ lâu, nhìn thấy cảnh tượng dâʍ đãиɠ như vậy, hắn không nhịn được nữa, đang định nâng ©ôи ŧɧịt̠ to lên nhét vào trong âʍ ɦộ mềm mại của y thì đột nhiên nghe thấy mỹ nhân bên dưới khẽ khàng nói: “Áo choàng…”

Hắn không khỏi sửng sốt: “Cái gì?”