Chương 33

Bị, bị ăn rồi!

Lỗ l*и bị ăn mất rồi!

Chỗ đó sao có thể ngậm vào miệng được!

Trên đó vẫn còn nướ© ŧıểυ và dâʍ ŧᏂủy̠ mà…

Vi Vân khủng hoảng đến mức đầu óc hỗn loạn, ngay cả đệ tử đang đến gần cũng không để ý.

Cảm giác hai mép l*и múp rụp được Ma Tôn ngậm vào trong cái miệng nóng ẩm vô cùng sống động.

Người đàn ông hơi mím môi, hai mép l*и múp bị buộc phải khép chặt lại.

Hắn dùng răng cắn nhẹ, như muốn nếm thử xem nó ngon đến cỡ nào.

Vi Vân nghe thấy người phía sau mơ hồ ậm ừ cười nói: “Đúng là một cái lỗ múp thịt.”

Mỹ nhân Tiên Tôn không hiểu tìиɧ ɖu͙©, cũng không biết mình múp hơn nữ nhân bình thường rất nhiều, thậm chí y còn không biết rằng lỗ l*и hấp dẫn của mình chính là vũ khí tối thượng có thể khiến đàn ông ngất ngây.

Nhưng y cũng có thể nghe ra mấy phần không thích hợp trong lời trêu chọc của Ma Tôn, không khỏi cảm thấy xấu hổ.

Vi Vân không dám vùng vẫy chống cự nữa, chỉ có thể cắn môi chịu đựng, mặc kệ Trấm Diệm Ma Tôn muốn làm gì thì làm.

Nhưng y vẫn còn quá ngây thơ, không biết rằng một người sinh ra ở Ma giới dù không ham mê sắc đẹp thì qua nhiều năm cũng sẽ mưa dầm thấm lâu, mà một xử nam như y khó mà đối phó được.

Sau khi Trấm Diệm Ma Tôn cắn mép l*и béo múp của y hai cái, hắn liền dùng răng cắn hai miếng thịt ngon lành lại với nhau, ở giữa tạo ra một cái khe rất sâu.

Hắn chợt lè lưỡi ra, đầu lưỡi mạnh mẽ lướt qua khe hở từ trên xuống dưới, cuối cùng sượt qua hộŧ ɭε ở trên cùng.

Vi Vân run lên khi bị liếʍ như vậy, suýt nữa đã rêи ɾỉ thành tiếng.

Y uất ức đến sắp khóc, sao có thể chơi đùa lỗ l*и của y như thế! Làm sao y có thể chịu đựng được!

Ma Tôn cố tình giở trò đút đầu lưỡi vào trong khe, nhẹ nhàng chạm vào viên ngọc đỏ tươi kẹp giữa môi âʍ ɦộ.

Hộŧ ɭε bị hắn chơi vừa thoải mái lại vừa khó chịu, Tiên Tôn cảm thấy bụng dưới như có một cái móc, móc vào eo mông y vặn vẹo cả lên, phải rên lên thành tiếng mới được.

Nhưng lúc này, hai đệ tử lại gần hơn, liền nhìn thấy chiếc áo choàng của Vi Vân mà Ma Tôn tùy ý ném xuống bên hồ.

Một người nói: “Hình như ở đó có quần áo”.

Một người khác hỏi: “Chẳng lẽ có sư huynh đang tắm ở đây sao?”

Người còn lại nói: “Thật kỳ lạ, trong hồ không có ai cả.”

Hai người vừa thảo luận vừa định bước tới xem chuyện gì đang xảy ra.

Vi Vân sợ tới mức cứng đờ, không dám cử động chứ đừng nói chi là phát ra âm thanh.

Ma Tôn còn đang đùa giỡn với cái l*и nhỏ của y từ phía sau, nhìn thấy cảnh này, răng hắn bỗng nhiên nới lỏng, má hắn hóp lại, ngậm trọn lỗ l*и của y rồi nút một cái thật mạnh.

Vi Vân bị hắn bú một cái kinh hồn bạt vía, âʍ ɦộ mở to ra, thịt đỏ bên trong gần như lòi ra ngoài, toàn bộ dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra khỏi lỗ l*и chui tọt vào bụng Ma Tôn.

Y duỗi thẳng ngón chân, cứng cổ phát ra một tiếng rên cao vυ"t, nhưng bị chính cánh tay của mình chặn lại và biến thành một tiếng rít mơ hồ.

Đệ tử cầm bình trong tay có dáng người cao hơn một chút, gã dừng lại bước chân, nghi ngờ hỏi: “Vừa rồi ngươi có nghe thấy gì không?”

Một đệ tử khác nói: “Hình như có người đang la hét?”

Tiêu rồi! Sắp bị phát hiện rồi!

Vi Vân nắm chặt hai tay, móng tay cắm vào lòng bàn tay, đến thở cũng không dám, sợ hai đệ tử đang đi tới phát hiện chuyện gì đang xảy ra.

Trấm Diệm nhả l*и của y ra, cười nói: “Sao Chưởng môn có thể bất cẩn như vậy? Khiến đám đệ tử nhìn thấy thì không hay đâu.”

Nói xong lại cúi đầu xuống.

Lần này hắn lại đổi cách ăn mới.

Hắn dùng cả hai tay véo lấy hai mép l*и, ngón cái vạch miệng l*и ra, hắn thè cái lưỡi to bè ra, ấn mặt lưỡi thô ráp vào phần thịt âʍ ɦộ mềm mại bên trong rồi liếʍ thật mạnh và chậm rãi.

Vi Vân lo lắng đến trào ra nước mắt, nếu thật sự có người phát hiện y ở suối nước nóng trong tư thế dâʍ đãиɠ như này, bị Tôn chủ của Vấn Đạo Ma Vực liếʍ l*и, thì y thà lấy thân tuẫn táng kết giới Nhân tộc còn hơn.

Nhưng thủ đoạn của Ma Tôn vượt quá sức chịu đựng của một người mới như y, bị liếʍ như thế, âʍ ɦộ của y mềm nhũn, tê dại và ngứa ngáy, hai mép l*и bị banh ra hai bên như cánh bướm, bựa lưỡi liên tục quét vào khe thịt non mềm.

Khiến cả người Tiên Tôn run lên lẩy bẩy, y gần như cắn chặt đầu lưỡi để ngăn mình phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Lúc này hai đệ tử đã đi tới, Vi Vân không dám ngẩng đầu lên, chỉ thấy bốn cái chân dừng ở bên phải mình, cách mặt y mấy bước.

Người thấp hơn ngồi xổm xuống, nhặt áo choàng lên nói: “Cũng kỳ lạ. Nếu gần đây có sư huynh đang tắm suối nước nóng, tại sao chỉ có một chiếc áo choàng?”

Vi Vân Tiên Tôn cảm thấy may vì chiếc quần rách đã được Ma Tôn cất đi, chỉ ném chiếc áo choàng không có gì bất thường xuống đất.

Nếu có đệ tử nhặt lên chiếc quần rách đáy và lấm lem của mình…

Y chợt nghĩ đến chiếc áo choàng này chắc chắn cũng bị vấy bẩn bởi một ít chất dịch dâʍ ɖu͙© của chính mình, y không khỏi lấy làm xấu hổ, cảm thấy mình không còn mặt mũi xuất hiện trước mặt các đệ tử trong môn phái nữa.

Cũng may bình thường y không thích ăn diện, áo choàng y mặc hôm nay chỉ là quần áo bình thường, không phải pháp khí hiếm thấy, các đệ tử cũng không nhìn ra gì kỳ lạ, chỉ đoán rằng có sư huynh nào đó không biết vì lý do gì mà đi tới đây cởϊ áσ choàng ra rồi quên mang về.

Đệ tử cầm bình nói: “Nơi này ít người lui tới, có lẽ để áo choàng ở đây cũng sẽ không bị mất, sau này nhớ lại cũng dễ tìm thấy.”

Người còn lại nói: “Vậy cũng tốt, chúng ta bắt tay vào công việc trước đã.”

Vi Vân nghe gã nói như vậy, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, chỉ hy vọng hai người nhanh chóng lấy suối nước nóng rồi trở về.

Người đệ tử cao lớn tiến về phía trước hai bước, ngồi xổm xuống, mở chiếc bình đang cầm trên tay, cúi xuống lấy nước từ hồ nước nóng.

Gã đang ngồi xổm bên cạnh Vi Vân, ống tay áo rộng thùng thình gần như cọ vào cánh tay trần của y.

Vi Vân sợ đến mức không dám cử động, sợ đệ tử chú ý tới bên cạnh có người.

Tuy nhiên, Trấm Diệm Ma Tôn ở bên dưới càng ngày càng liếʍ quá đáng, tùy ý sượt chiếc lưỡi to vào trong âʍ đa͙σ, liếʍ miệng l*и hồng hào cho đến khi nó biến dạng, nhỏ giọt tí tách, đúng như lời hắn nói, hắn muốn dùng nước miếng liếʍ sạch thân dưới của Tiên Tôn.

Vi Vân căng thẳng vô cùng, cái miệng nhỏ dâʍ đãиɠ phía dưới tự nhiên mím chặt lại, bị đầu lưỡi thô ráp cào bừa bãi khiến y nhạy cảm không chịu nổi, từng đợt kɧoáı ©ảʍ dày đặc lan tràn trong âʍ đa͙σ, hành hạ y đến mức chết đi sống lại.

Y đang nghiến răng cố gắng chịu đựng thì Ma Tôn đột nhiên rút lưỡi ra, cuộn lại thành hình nón rồi nhét vào lỗ l*и nhỏ đang căng cứng!