Chương 35

Hai đệ tử nhút nhát đã bị con quái vật mà họ tự tưởng tượng ra hù dọa bỏ chạy rồi, họ không dám lấy chiếc áo choàng mà họ cho rằng có thể là của một vị sư huynh nào đó.

Vi Vân nhìn chằm chằm vào chiếc áo choàng bị đệ tử ném xuống bờ, suy nghĩ về bằng chứng phạm tội của mình trên đó, nhưng y không thể giải thích rõ ràng, vì vậy y chỉ có thể ậm ờ yêu cầu Trấm Diệm Ma Tôn cất chiếc áo choàng đi.

Làm sao Ma Tôn có thể hiểu được tâm tư trăm mối tơ vò của y, hắn không hiểu đến lúc này rồi mà mỹ nhân Tiên Tôn còn có thời gian để suy nghĩ về tấm áo choàng, cho nên hắn cảm thấy mình không thể thông cảm cho tính nết trẻ con của Tiên Tôn, không thể quá nương tay với y.

Hắn lật người Tiên Tôn lại, đôi bàn tay to lớn ôm lấy cặp mông to tròn mềm mại của y, bế y sang một bên hai bước, áp lưng y vào vách bể nước nóng, chen người vào giữa hai chân y.

Vi Vân Tiên Tôn còn chưa hết dư âm của cực khoái, vẫn đang thở hổn hển, bộ ngực trắng như tuyết của y phập phồng lên xuống, núʍ ѵú sặc dỡ như đóa hoa dâʍ ɖu͙© run rẩy trên cành.

Ma Tôn nhìn mà máu nóng sôi sùng sục, ước gì mình có thể đυ. chết người này ở ngay trong hồ nước.

Tuy nhiên, Vi Vân lại chỉ bực mình vì hắn không nghe lời, vừa quay đầu nhìn chiếc áo choàng trên bờ, vừa lấy tay đẩy bộ ngực rắn chắc của Ma Tôn nói: “Ngài cất chiếc áo choàng đó đi!”

Trấm Diệm đẩy người về phía trước, ép Vi Vân vào giữa mình và bức tường đá, dùng một tay nắm cằm buộc y phải quay đầu lại.

Tiên Tôn sợ mình trượt xuống nước nên nhanh chóng móc đôi chân dài của mình kẹp vào vòng eo săn chắc và mạnh mẽ của Ma Tôn, nhưng y không biết rằng mình đã tạo thành tư thế chuẩn bị để được đυ..

Ma Tôn lợi dụng tình thế đẩy hông lên, nhét ©ôи ŧɧịt̠ vốn đã cương cứng vào giữa hai chân của Tiên Tôn.

Vi Vân đã bị Ma Tôn liếʍ l*и cho bay hết tám phần tỉnh táo, hai phần còn lại đều tập trung vào áo choàng và các trưởng lão có thể tới kiểm tra, y không để ý đến dị vật đang cách mình rất gần.

Khi Ma Tôn đẩy hông về phía trước, y chợt nhận ra có thứ gì đó rất lớn đang chạm vào giữa chân mình.

Đầu tiên y giật mình, sau đó nghĩ tới đây là thứ gì, y vừa xấu hổ lại vừa vui mừng, sóng nhiệt lan ra từng tầng trên mặt y.

Y không dám cúi đầu nhìn, chỉ chạm vào da cũng biết vật đó rất thẳng, cứng rắn và to lớn, qυყ đầυ đang chọc vào cái lỗ vừa bị liếʍ mở, các mép thịt xếp chồng lên nhau bất giác co giật hai cái, giống như muốn hôn lên lỗ qυყ đầυ.

Tiên Tôn da mặt mỏng làm sao có thể chấp nhận dáng vẻ dâʍ đãиɠ của mình, hơn nữa bởi vì bản năng trinh nguyên, y sợ Ma Tôn thật sự sẽ phá trinh mình, nên y lập tức ném chuyện trưởng lão và chiếc áo choàng ra sau đầu.

Y đứng không được, chạy cũng không xong, đôi chân dài ngọc ngà không câu lên cũng không được, y chỉ có thể dùng tay nhẹ nhàng đẩy cơ ngực căng phồng của Ma Tôn, trong miệng ậm ậm ờ ờ nói như làm nũng.

“Đừng mà…”

Ma Tôn thúc hông một cái, qυყ đầυ lún sâu hơn vào lớp da thịt mềm mại.

Vi Vân hít sâu một hơi, siết chặt các ngón tay bóp lấy cơ ngực màu lúa mạch trong lòng bàn tay.

Cơ bắp mềm mại cảm giác rất dễ chịu, những cơ thịt nhỏ phía trên chạm vào lòng bàn tay non mềm của y, khiến y ngứa ngáy lạ lùng, dường như y rất muốn xoa, liếʍ, mυ"ŧ nó.

Y sợ hãi trước những suy nghĩ dâʍ đãиɠ của mình và vội vàng buông tay ra.

Cùng lúc đó, vòng xoáy linh lực luôn tồn tại trong cơ thể đột nhiên rung chuyển, như thể linh lực trước đó đã rò rỉ đến một nơi không xác định phản công lại, một luồng nhiệt kỳ lạ bao trùm tứ chi và xương cốt.

Vi Vân thở hổn hển, vòng tay qua cổ Ma Tôn, thân trên cọ sát vào ngực Trấm Diệm như một con mèo.

Bộ ngực mềm mại bị ép vào cơ ngực của nam nhân cho đến khi biến dạng, núʍ ѵú to căng cứng ấn vào cơ bắp đầy đặn, thỉnh thoảng cọ vào bộ ngực nâu sẫm của Ma Tôn, khiến cả hai đều tê dại cả da đầu.

Vi Vân cảm thấy toàn thân nóng bừng khó chịu, như đang bốc cháy hoặc đang tan chảy.

Dươиɠ ѵậŧ vốn hồng hào mềm mại sưng tấy lên, linh khí dâng trào dường như tụ tập ở đây, không biết bị cái gì ngăn cản, không thoát ra được, như sắp nổ tung.

Vi Vân cảm nhận rõ ràng tinh thần của mình sắp sụp đổ.

“Cơn hứng tình…” Y hoảng sợ nói với Trấm Diệm, “Cơn hứng tình của ta đến rồi!”

Cơn hứng tình của người song tính đến là chuyện bình thường.

Nhưng khi tu vi đạt tới trình độ như Vi Vân, mọi biến đổi về thể chất đều cực kỳ nguy hiểm.

Điều này không chỉ đúng với y mà còn đúng với đạo lữ giúp y thỏa mãn.

Những đạo lữ được Hội đồng trưởng lão lựa chọn cho y đều có tu vi kém xa y, họ phải uống rất nhiều thuốc quý hiếm và cưỡng ép nâng cao tu vi của mình mới có thể song tu với y, nếu không, họ sẽ không thể chịu được linh lực dồi dào của y, linh mạch sẽ bị nổ tung.

Trấm Diệm Ma Tôn không gặp phải vấn đề này, nhưng Vi Vân lo hắn trước đó đã cho y hai ngụm linh khí để lấp đầy vòng xoáy linh lực của y, hiện tại linh khí trong linh mạch của hắn không đủ, nếu hắn thật sự muốn song tu, có lẽ hắn sẽ không thể ngăn chặn được linh lực hỗn loạn do y truyền ra.

Trấm Diệm cười nói: “Tiên Tôn thật thiếu kiên nhẫn.”

Vi Vân rất buồn bực, lúc này mà hắn còn nói những lời kỳ quái: “Còn không phải lỗi của ngài sao!”

Nếu không phải người này lại ép y phát tiết lần nữa, thì sao cơn hứng tình của y lại đến sớm như vậy.

Khi làn sóng hứng tình ập đến, nếu không được giải thoát, y sẽ nổ tung và chết, khi đó kết giới của Nhân tộc sẽ sụp đổ, hàng ngàn sinh mạng sẽ bị hủy diệt.

Vi Vân vứt hết ngượng ngùng xấu hổ của một xử nam ra sau đầu, lúc này chỉ là hành động cứu thế, không liên quan gì đến tìиɧ ɖu͙©.

Nhưng y vẫn lo lắng cho sức khỏe của Trấm Diệm Ma Tôn, nên y nghĩ nên tìm cách khác để nghỉ ngơi trước.

“Ngài đưa ta trở về ngay đi…” Y cố hết sức kiềm chế để không cọ mình vào người đàn ông đó, “Trước khi rời đi, sư tôn đã đưa cho ta – A –”

Thắt lưng của Trấm Diệm Ma Tôn đột nhiên thúc về phía trước, qυყ đầυ khổng lồ chen vào cái lỗ đã bị chơi cả ngày nhưng vẫn còn rất chật hẹp.

Vi Vân hoàn toàn không có chút chuẩn bị nào, bị lưỡi dao thịt không phải của con người bình thường đâm vào trong cơ thể, y cảm thấy như thể phần thân dưới của mình đã bị dao xẻ thành hai mảnh, đau đớn đến mức ngay cả tiếng hét cũng trở bên biến điệu.

Da thịt trong âʍ đa͙σ vốn đã bị liếʍ đến mềm nhũn của y lập tức siết chặt lại, cắn chặt đầu nấm xâm phạm, không chịu để Ma Tôn tiến thêm nữa.

“Thả lỏng đi bảo bối,” Trấm Diệm nghiến răng nói bằng giọng khàn khàn, “Em kẹp chết ta rồi.”

Vi Vân đau đớn run rẩy toàn thân, bụng dưới cảm giác như sắp rách toạc khiến y sợ hãi vô cùng, y chỉ biết lắc đầu liên tục: “Không được, ngài rút ra đi! Rút ra đi!”

Lúc này, y không còn có thể ham muốn Tôn chủ Ma tộc trước mặt nữa.

Nếu sớm biết ©ôи ŧɧịt̠ của Trấm Diệm Ma Tôn lớn đến mức không theo lẽ thường như vậy, đâm vào trong cơ thể sẽ đau đến thế, thì cho dù có mười cái gan y cũng không dám mơ ước mây mưa với hắn.

Trấm Diệm thấp giọng chửi rủa một câu, một tay bóp lấy cặp mông trắng ngần của mỹ nhân nâng y lên, tay còn lại đưa về phía nơi hai người đang gắn kết, ngón tay trượt dọc theo môi bé đã kéo căng ra, sờ vào hộŧ ɭε chưa từng được chăm sóc đúng cách.