Chương 32

Mặc dù đã bày ra tư thế này, nhưng Vi Vân chưa từng làʍ t̠ìиɦ cũng biết người này tuyệt đối sẽ không chỉ rửa sạch cho y mà thôi.

Hai người còn chưa nói chuyện rõ ràng, cũng chưa tuyên bố hôn ước, cứ vậy mà mơ hồ ở bên nhau, có khác gì mèo mả gà đồng không chứ?

Nhưng người ta có vụиɠ ŧяộʍ thì cũng tìm nơi hoang vắng!

Như thế này cũng quá…quá không ra thể thống gì rồi!

Mặc dù hiện giờ Vi Vân không có cách nào đối phó với Ma Tôn, nhưng cảm giác xấu hổ cũng khiến y không thể để mình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bị người khác đùa giỡn như vậy, đôi chân mềm nhũn của y giãy giụa yếu ớt trong tay Trấm Diệm mấy lần, cũng không khá hơn mèo con duỗi chân là mấy.

“Ngài buông ta ra, ta sẽ tự rửa…”

“Một mình Tiên Tôn không rửa được.”

Là ý gì? Y có tay có chân tại sao lại không rửa được?

Vi Vân đang bối rối thì đột nhiên cảm thấy vùиɠ ҡíи đang bị nâng lên cao không có chút che chắn bị phả vào một hơi nóng.

Hơi nóng này hoàn toàn khác với hơi nước xông vào phần thân dưới của y trước đó, mỹ nhân giật mình, trong lòng chợt dấy lên một dự cảm chẳng lành.

Trước khi y kịp suy nghĩ, một thứ gì đó ẩm ướt, mềm mại và nóng bỏng đã liếʍ mạnh vào giữa chân y từ dưới lên trên.

Vị trí cực kỳ vi diệu, ngay chỗ giao nhau giữa mông và chân, chưa chạm vào thung lũng thơm ngon của mỹ nhân, mà lại liếʍ ướt gò mu nằm bên ngoài.

Cái liếʍ này khiến nửa người Tiên Tôn tê dại, nơi bị chạm vào vừa tê vừa sướиɠ, sảng khoái như muốn tan chảy.

Đó là……

Lưỡi……

Lỗ l*и của y sắp bị lưỡi liếʍ rồi!

Mỹ nhân Tiên Tôn đột nhiên mở to hai mắt, lắc đầu nguầy nguậy: “Đừng mà, đừng liếʍ! Bẩn lắm…”

Ma Tôn vùi mặt vào mông y cười nói: “Vì bẩn nên mới phải liếʍ sạch.”

“Không, không được!” Tiên Tôn thiếu kinh nghiệm không hiểu những thủ đoạn tìиɧ ɖu͙© tục tĩu đó, y chỉ cảm thấy da^ʍ thuỷ và nướ© ŧıểυ của mình rất bẩn thỉu, sao có thể để người khác ăn vào bụng? Y sốt ruột đến mức bật khóc.

“Ngài nói rửa sạch, đâu phải —— đâu phải —— “

“Nước miếng cũng là nước mà?”

Nước miếng gì chứ!

Thật không biết xấu hổ!

Vi Vân đang xấu hổ không biết làm sao thì bất chợt cảm thấy có thứ gì đó mềm mềm đè lên nửa mép l*и vừa bị liếʍ của mình.

Hắn, hắn hôn lên chỗ đó!

Trấm Diệm Ma Tôn cố tình giở trò xấu, nghiêng đầu hôn lên nửa môi lớn đã bị kéo căng đến mức không thể khép lại, nhưng lại không chạm vào điểm nứиɠ ở bên trong.

Trong khi hôn, hắn còn đùa giỡn với miếng thịt bụ bẫm đáng thương này, kẹp mấy sợi lôиɠ ʍυ cong vυ"t vào giữa môi, dùng răng cắn nhẹ rồi dùng lực kéo ra ngoài.

“A —— ” Mỹ nhân xấu hổ kêu lên, “Buông ra!”

Sao có thể kéo lôиɠ ʍυ của y như vậy!

Y nhớ lại đêm qua người đàn ông này đã bắt y khoe l*и nhổ lôиɠ ʍυ, một luồng hơi nóng từ sâu trong bụng dưới trào ra, miệng l*и vốn đã sưng tấy đau nhức không thể nhịn được ọc ra rất nhiều nước.

“Chảy nước rồi, lại chảy nước rồi!” Nghĩ tới cơn hứng tình sắp đến, Tiên Tôn sợ hãi kêu lên: “Đừng đùa giỡn ta nữa mà! “

Trấm Diệm Ma Tôn nhả mép l*и của y ra, nhìn thấy khe l*и đỏ tươi đang khẽ run lên, dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt từ đó chảy ra, chảy thẳng vào giữa hai quả trứng hồng hào mềm mại phía trước, sau đó nhỏ giọt xuống, kéo

ra một sợi dây dài dâʍ đãиɠ, cuối cùng rơi xuống suối nước nóng.

Ma Tôn làm bộ thở dài: “Chưởng môn nhiều nước như vậy, làm sao mới rửa sạch được đây?”

Đều là lỗi của ngài!

Ngay lúc mỹ nhân sắp nổi giận, Trấm Diệm Ma Tôn đột nhiên nhéo đùi y, nhỏ giọng nói: “Suỵt, có người tới.”

Có người?

Vi Vân sợ hết hồn.

Nơi đây là ranh giới nội môn của Tầm Tiên Phái, hầu hết những người đến đây đều là người của Tầm Tiên Phái —— Không đúng, cho là người nào đến đây thì bị người đó nhìn thấy y đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm bên suối nước nóng, chổng mông cho người ta liếʍ l*и thì y còn mặt mũi gặp ai nữa?

Y thực sự sợ hãi, ra sức quay đầu lại nói: “Ngài mau mang ta về tẩm cung!”

Ma Tôn nâng mặt lên khỏi mông y, cười nói: “Bảo bối đừng sợ, ta đã làm thủ thuật che mắt rồi, chỉ cần không phát ra tiếng, sẽ không bị phát hiện.”

“Ngài —— ” Y lo lắng đến mức rưng rưng nước mắt, nhưng Trấm Diệm ra hiệu cho y im lặng rồi lại cắm đầu xuống.

Vi Vân không còn chút sức lực nào, không thể duy trì tư thế chổng mông vặn vẹo lâu như vậy, đành phải nằm sấp xuống lần nữa.

Lần này y cũng nhìn thấy một bóng người màu xanh đang bước ra khỏi khu rừng ở cuối bãi đá.

Còn là… hai người…

Đồng phục đệ tử của Tầm Tiên Phái là thanh y…

Lỡ như bị vãn bối nhìn thấy…

Vi Vân Tiên Tôn vô thức siết chặt nắm đấm.

Ma Tôn phía sau bảo y im lặng, nhưng hắn lại tiếp tục nói chuyện một cách thờ ơ, nghĩ cũng biết hắn đang cố ý hành hạ người khác, chỉ dùng thuật mất tiếng cho chính mình: “Hai người đó đang nói muốn lại đây lấy nước suối. Em nói xem, nếu bọn họ biết nước suối lấy về có chứa dâʍ ŧᏂủy̠ của Chưởng môn thì bọn họ sẽ phản ứng thế nào?”

Chuyện này không thể được! Tuyệt đối không được!

“Nếu như bọn họ uống nước suối, vậy chẳng phải cũng sẽ uống dâʍ ŧᏂủy̠ của Chưởng môn vào bụng sao.”

Không được! Quá xấu hổ rồi!

“Nhưng cơ thể của Chưởng môn hấp dẫn đến vậy, nếu hai đệ tử này nhìn thấy, nhất định sẽ không để tâm đến việc uống phải dâʍ ŧᏂủy̠ của Chưởng môn đâu.”

“Chẳng những không để tâm, mà có lẽ mỗi ngày còn quỳ giữa hai chân Chưởng môn, xếp hàng chờ bú l*и của Chưởng môn, bú đến khi hai chân Chưởng môn run rẩy phun ra nước không làm được chuyện khác nữa.”

“Nhưng cũng không thể bú quá nhiều. Nếu bú quá nhiều, lỗ l*и sẽ bị bú đến nhão nhoẹt.”

“Khi đó, đám đệ tử của ngài sẽ phải hút lỗ tiểu của ngài cho đến khi ngài không chịu nổi nữa, dang rộng chân ngồi chồm hổm trên chính điện, banh l*и mình ra đi tiểu cho cả môn phái xem.”

Hai đệ tử đã rời khỏi khu rừng rậm, đúng như Trấm Diệm nói, bọn họ đang đi thẳng đến Tử Tiên Tuyền.

Vi Vân vốn đã sợ chết khϊếp, nghe Ma Tôn nói nhiều lời dâʍ đãиɠ như vậy, y càng thêm tức giận, nhưng không hiểu sao Trấm Diệm Ma Tôn càng nói y càng nứиɠ l*и hơn, rõ ràng không bị chạm vào nhưng kɧoáı ©ảʍ vẫn trào dâng trong âʍ đa͙σ không ngớt, thịt bên trong âʍ ɦộ vừa mềm vừa tê, vừa ướt vừa nóng.

Y không thể chấp nhận được việc mình lại phóng đãng đến vậy, y vùi khuôn mặt nóng bừng vào khuỷu tay.

Hai đệ tử vừa đi vừa trò chuyện, một người đang cầm một chiếc lọ trong tay.

Khi hai người đến gần hơn, Vi Vân láng máng nghe được những từ như “bạch hổ”, “khó nuôi”, “phải uống nước suối nóng”, sau đó nhận ra hai người này có lẽ là đệ tử của Linh Thú Bộ.

Dù đến lấy nước nhưng cũng là để cho linh thú uống, y bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Đang lúc y cho rằng chỉ cần nằm yên là có thể vượt qua cửa ải này, y liền nghe thấy Trấm Diệm nhẹ giọng nói: “Chưởng môn nhớ kỹ, tuyệt đối không được phát ra âm thanh.”

Cái gì?

Tất nhiên y sẽ không ——

Vi Vân đang âm thầm khó hiểu thì Ma Tôn ở phía sau đột nhiên há miệng, ngậm toàn bộ lỗ l*и ẩm ướt múp thịt của y vào trong miệng.