Chương 27

Thứ đó của Vi Vân nhỏ nhắn và tinh xảo, khi rơi vào lòng bàn tay to lớn khớp xương rõ ràng của Ma Tôn trông thật đáng thương lại đáng yêu.

Không giống như Vi Vân xuất thân từ danh môn nổi tiếng thuận buồm xuôi gió, mẫu thân của Trấm Diệm Ma Tôn chỉ là một ma tu cấp thấp nhất ở Ma giới.

Hắn đã tự mình đấu tranh bằng mọi cách cho đến khi lên được ngai vàng, những gian nan đã trải qua khó mà giải thích cho người ngoài hiểu.

Bản thân hắn luôn nhớ đến giai đoạn đau khổ đó, khi tu thành Kim Đan thoát thai hoán cốt, hắn đã lưu giữ lại tất cả vết sẹo trên cơ thể, vậy nên đôi tay của hắn không mịn màng và thanh tú như những tu sĩ khác, ngược lại còn thô ráp hơn cả phân thân Lý Đại Túc của hắn.

Hắn cầm dươиɠ ѵậŧ như ngọc của Tiên Tôn trong tay và vuốt nhẹ nó mấy cái.

Da ở lòng bàn tay hắn hơi thô ráp, trên đầu ngón tay còn có một lớp chai mỏng, tựa như vô số vết gai nhỏ đang cào cấu trên bề mặt làn da mỏng manh.

Tiên Tôn tội nghiệp chưa bao giờ bị người ta chạm vào như vậy chứ đừng nói là người trong lòng, y vừa bị hắn vuốt ve như vậy đã run rẩy toàn thân, một dòng điện cực nhỏ xẹt qua cơ thể, bụng dưới tê dại, khiến y cảm thấy thoải mái đến kêu lên một tiếng như mèo kêu.

Thứ nhỏ bé chưa từng sử dụng của y vểnh lên cao, dâʍ ɖị©ɧ rỉ ra ngoài từng chút một, khiến lòng bàn tay Ma Tôn hơi ướŧ áŧ.

Âʍ ɦộ mềm mại kẹp giữa hai chân y cũng trở nên hưng phấn, âʍ đa͙σ của y đau nhức vặn vẹo mở rộng như thể có ý thức của riêng mình, nó háo hức muốn nuốt thứ gì đó.

Ma Tôn dùng hai ngón tay nắm lấy đầu khấc rồi kéo nó xuống, kéo lỗ tinh rộng ra, lộ ra niệu đạo đỏ tươi bên trong, sau đó hắn cúi đầu mυ"ŧ nó một cái.

Môi của hắn ướt và nóng, mềm mại và mịn màng đến không ngờ, Vi Vân được hắn bú ©ôи ŧɧịt̠, linh hồn của y suýt nữa thì bay mất, toàn thân y xụi lơ đến nỗi đôi chân dài không thể duỗi ra được nữa, y thả lỏng cơ thể, để lộ ra một chút miệng l*и đang chảy nước.

Trong lúc y đang thất thần, Ma Tôn đã đâm cây trâm vàng vào trong, nháy mắt đã cắm vào một nửa.

Một vật lạ đột nhiên nhét vào niệu đạo mỏng manh, tựa như bị một ngọn lửa liếʍ qua, Vi Vân hét lên đau đớn, theo bản năng vặn vẹo hông, cố gắng thoát khỏi công cụ tục tĩu này, nhưng lại bị hai người đàn ông bên cạnh khống chế chặt chẽ.

Trên trán y toát ra một tầng mồ hôi lạnh, dươиɠ ѵậŧ nửa mềm nhũn, co rút trong tay Ma Tôn, trông càng đáng thương.

Vi Vân Tiên Tôn khóc lóc cầu xin: “Dừng lại đi… Ta không muốn đâm vào nữa…”

Trấm Diệm Ma Tôn đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má của y, lau đi hai hàng nước mắt trên má, sau đó nắm lấy dươиɠ ѵậŧ của Tiên Tôn, chậm rãi mà cẩn thận chơi đùa với nó.

Nhưng vật nhỏ thật sự rất đau, nó run rẩy trong lòng bàn tay Ma Tôn, hồi lâu không đứng dậy được.

Ma Tôn thở dài: “Tiên Tôn quả thực rất yếu đuối.”

Vi Vân không để ý tới hắn, chỉ lắc đầu kêu lên: “Kéo thứ đó ra ngoài đi, rút

ra đi…”

Dải lụa đen đột nhiên buông mắt cá chân của y ra, quấn quanh eo thon của y, sau đó nhấc y lên, đem y bày ra tư thế gập người xuống.

Eo và bụng của y vốn đã ngang tầm mắt Ma Tôn, y vừa cúi người xuống, cặρ √υ" khủng trắng tuyết tròn trịa liền rũ xuống, rơi thẳng vào miệng Ma Tôn.

Ma Tôn ngẩng đầu há miệng, sau đó ngậm núʍ ѵú và quầng vυ" màu hồng vào miệng.

Hắn dùng răng cắn nhẹ đầṳ ѵú mềm mại, dùng chiếc lưỡi thô ráp chà xát vòng quanh dọc theo quầng vυ" của mỹ nhân Tiên Tôn rồi cẩn thận liếʍ những vết sưng nhỏ trên đó.

Vi Vân Tiên Tôn bị dọa đến suýt ngất đi, ngay cả khóc cũng không khóc nổi, trong đầu đều là đầu lưỡi của Trấm Diệm Ma Tôn.

Bị bú rồi…

Bị Ma Tôn bú √υ" rồi…

Xấu hổ chết đi được…

Ưm… Đừng liếʍ nữa… Liếʍ như vậy làm người ta ngứa lắm, khó chịu lắm… Đầṳ ѵú cô đơn quá, cũng muốn được liếʍ nữa…

A, núʍ ѵú bị cạ vào, thoải mái quá…Núʍ ѵú bị đầu lưỡi cuốn lên, ha, lỗ núʍ ѵú, lỗ núʍ ѵú bị đâm vào! Đừng chọc vào lỗ núʍ ѵú của người ta nữa, xấu hổ quá đi…

Nha, đừng đẩy núʍ ѵú của người ta vào quầng vυ" nữa!

Mỹ nhân Tiên Tôn bị đầu lưỡi Ma Tôn chơi đùa, cảm thấy vừa thoải mái vừa khó chịu, dần dần quên mất phần thân dưới đau rát, dươиɠ ѵậŧ hồng hào lại đứng lên.

Ma Tôn nhân lúc này dùng một lực rất mạnh nhét cây trâm vàng vào phía dưới.

Lần này cơn đau nhức còn dữ dội hơn lần trước.

Tiên Tôn bị kéo ra khỏi kɧoáı ©ảʍ hét toáng lên, y còn chưa kịp phản ứng thì núʍ ѵú to vốn bị chiếc lưỡi mềm mại đùa giỡn lại đột nhiên bị cắn mạnh.

Vết cắn này khiến y cảm thấy vừa đau vừa sướиɠ, xen lẫn với cơn đau ở phần dưới cơ thể, không hiểu vì sao, cảm giác muốn đi tiểu mạnh mẽ đột nhiên dâng lên sâu trong bụng dưới của y.

Y kêu lên: “Muốn đi tiểu! Sắp tiểu ra rồi!”

Nhưng niệu đạo tuy chứa đầy nướ© ŧıểυ nhưng lại bị cây trâm chặn lại.

Ba người xung quanh buông cơ thể y ra, để y đá loạn đôi chân dài trắng nõn lên không trung, cảnh sắc tuyệt vời hiện ra giữa hai chân để mọi người có thể nhìn trộm.

Cơn đau sung sướиɠ dần dịu đi, Vi Vân lại tỉnh táo lại, y cảm thấy cơn đau sâu ở vùng bụng dưới rất khó chịu, một bên là cảm giác như bất cứ lúc nào y cũng có thể đi tiểu mất tự chủ, một bên là cảm giác dươиɠ ѵậŧ sưng tấy trướng đau không thể thải ra được.

Trấm Diệm Ma Tôn cười nói: “Tiên Tôn không thể tiểu ra sao?”

Vi Vân đang bị mấy người vây xem đi tiểu, y cảm thấy xấu hổ đến mức chỉ lắc đầu không chịu trả lời.

Ma Tôn lại nói: “Không tiểu ra được, có khi là vì tư thế không đúng.”

Vi Vân nghi hoặc hỏi: “Tư thế nào mới đúng?”

“Tiên Tôn thấy nữ nhân đi tiểu bao giờ chưa?”

Tư thế nữ nhân… Không phải… Lúc đi tiểu có thể cho người khác nhìn sao?

Đôi mắt của Vi Vân mở to vì kinh ngạc, rồi y liều mạng lắc đầu: “Không, không thể làm được!”

Dù muốn hay không, một đầu dải lụa vẫn quấn quanh eo y, đầu kia quấn quanh hai bắp chân của y, buộc Tiên Tôn phải dạng hai chân ra rồi uốn cong về phía trước ngực, đối diện với đám đàn ông bên dưới, bày ra một tư thế hết sức dâʍ ɖu͙© trên không trung.

Mỹ nhân Tiên Tôn sợ hãi hét lên thảm thiết: “Không được! Mọi người không được nhìn!”

Nhưng những tên đàn ông phía dưới sao có thể bỏ lỡ một cảnh đẹp như vậy chứ?