Chương 26

Dải lụa kéo hai tay mỹ nhân Tiên Tôn lên trên đầu, nhưng nó vẫn chưa thỏa mãn, nó tiếp tục vươn lên, thậm chí còn trói tay treo y lên.

Một đầu dây khác rơi xuống, quấn quanh mắt cá chân thon thả của Tiên Tôn, cởi đôi ủng ra cùng chiếc quần thủng đáy rơi trên ủng.

Vi Vân bị treo lơ lửng giữa không trung, ngón chân cách mặt đất hơn ba thước, từ phần bụng dưới mềm mại phẳng lì đến mông của y vừa hay đối diện với tầm mắt của năm người đàn ông bên dưới.

Dươиɠ ѵậŧ mềm mại trắng trẻo của y không biết từ lúc nào đã cương cứng lên một nửa, chọc thẳng vào mặt Ma Tôn, lỗ tiểu đã tiết ra một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙, treo lơ lửng như những giọt sương.

Tiên Tôn hoảng sợ đến mức kêu la liên tục: “Không được! Đừng có nhìn!”

Y vừa hét vừa vặn vẹo cơ thể một cách tuyệt vọng, cố gắng thoát khỏi sự trói buộc của dải lụa.

Tất nhiên y không thể thoát ra được, nhưng càng vùng vẫy, y càng vung vẩy hai bầu vυ" khủng trước ngực.

Bầu ngực tròn trịa trắng như tuyết đung đưa lên xuống trái phải, núʍ ѵú to màu hồng bay loạn xạ trong không trung, cảnh tượng vô cùng gợϊ ȶìиᏂ.

Giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ treo trên lỗ tiểu cũng bị văng ra ngoài, rơi xuống mặt một người đàn ông gầy như khỉ.

Người đàn ông thè cái lưỡi dài ra liếʍ giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào miệng.

Sau khi người đàn ông ăn xong, hắn còn cười tủm tỉm nói: “Tiên Tôn thật ngọt.”

Vy Vân xấu hổ đến mức suýt ngất đi.

Sao hắn lại có thể nuốt thứ đó!

Lúc này vẫn là ban trưa, mặt trời chói chang, Vi Vân Tiên Tôn bị Ma Tôn dùng thần khí treo lơ lửng trên không, áo trước mở rộng, bộ ngực trắng nõn, dươиɠ ѵậŧ như ngọc và đôi chân thon dài bại lộ dước ánh nắng, để mọi người nhìn ngắm một cách tường tận.

Đôi mắt sáng quắc của những người đàn ông bên dưới đang đảo qua đảo lại ở những chỗ đáng xấu hổ kia của y, Vi Vân cảm thấy lông tơ khắp người mình dựng đứng, dươиɠ ѵậŧ đột nhiên sưng lên một vòng.

Khi Vi Vân hạ mắt xuống, y có thể nhìn thấy hai cặρ √υ" lớn đang đung đưa trên ngực mình.

Bộ ngực của y tròn trịa và đẫy đà khác thường, làn da trắng hồng, núʍ ѵú to đầy đặn chĩa cao về phía mặt y, trên quầng vυ" gợi cảm to bằng nửa lòng bàn tay hiện rõ những nốt mụn li ti dưới ánh nắng.

Điều này hoàn toàn khác với việc khỏa thân đi ra ngoài vào buổi sáng.

Khi đó, không ai có thể nhìn thấy y ngoại trừ Lý Đại Túc, nhưng bây giờ những người đàn ông này đã nhìn rõ tất cả cảnh tượng dâʍ ɖu͙© này.

Y thực sự đã bị rất nhiều người nhìn thấy.

Mỹ nhân Tiên Tôn xấu hổ co ngón chân ngọc lại, cúi đầu cầu xin Ma Tôn: “Ngài bảo bọn họ đừng nhìn nữa…”

Trấm Diệm Ma Tôn cười như không cười liếc Lý Đại Túc một cái: “Sao thế, hắn có thể nhìn được, còn bọn ta thì không sao?”

“Không phải!” Tiên Tôn vội vàng phân trần: “Không phải ——”

Ma Tôn cố ý ngắt lời y: “Vậy là Tiên Tôn bằng lòng cho chúng ta nhìn thấy ngọc thể rồi.”

Người đàn ông gầy gò đã nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Vi Vân nói: “Cặρ √υ" to mềm mại như vậy, trông vô cùng đàn hồi, nếu được sờ một cái chắc đã lắm đây.”

Ma Tôn cười nói: “Đáng tiếc bây giờ Tiên Tôn chỉ cho nhìn, không cho chạm vào.”

Lý Đại Túc ở bên cạnh nói: “Tại Tôn chủ chọn nhầm chỗ đó thôi, Tiên Tôn ở bên ngoài rất dễ mắc cỡ, nhưng ở trong phòng lại thoải mái hơn nhiều. Lúc trước được ngón tay ta đυ. l*и còn sướиɠ đến mất hồn mất vía.”

Một người đàn ông khác trông như thư sinh xen vào: “Tôn chủ quá thiên vị, chuyện tốt như vậy chúng ta nên thay phiên nhau làm. Tại sao lại để một mình tên Lý Đại Túc này hưởng lợi chứ?”

Vi Vân nghe Ma Tôn cùng các phân thân của hắn giả vờ trò chuyện với nhau, kể lại chuyện y bị ngón tay của một người đàn ông làm cho ý loạn tình mê, trong lòng y không khỏi cho rằng Trấm Diệm Ma Tôn chắc là cảm thấy y bản tính dâʍ đãиɠ, ai cũng có thể làm phu quân, cho nên hắn mới dùng cách này để sỉ nhục y.

Y cảm thấy tủi nhục khổ sở vô cùng, tác dụng của Vô Sinh Tửu lại càng ngày càng mạnh, không biết từ lúc nào cơ thể của y đã trở nên vô lực, ngay cả đầu ngón tay cũng không còn sức giãy giụa, cho dù trong lòng không tình nguyện đến đâu thì y cũng chỉ có thể bị trói hai tay, bày ra cặp nhũ đẫy đà và dươиɠ ѵậŧ chảy nước để đám đàn ông mặc sức ngắm nhìn.

Ánh mắt rực lửa của những người đàn ông nán lại trên cơ thể xinh đẹp của y đốt lửa khắp nơi, Vi Vân Tiên Tôn xấu hổ nhắm mắt lại quay mặt đi, không muốn đối mặt với cảnh tượng dâʍ ɖu͙© này nữa.

Nhưng lỗ tiểu trong âʍ đa͙σ của y vẫn ngứa ngáy không chịu nổi, nhắc nhở y rằng y đã bị Trấm Diệm Ma Tôn chơi đùa đến mức độ này, da^ʍ độc vẫn chưa được giải quyết.

Cảm giác muốn đi tiểu đã lâu không tồn tại lại trỗi dậy sâu trong bụng dưới của y, nó nặng trịch muốn tìm một lối thoát.

Lúc này Ma Tôn lại lên tiếng: “Tiên Tôn muốn đi tiểu chưa?”

Tiên Tôn không thể chịu nổi việc cùng người khác thảo luận chuyện riêng tư và bẩn thỉu như vậy, nên y kìm nén rất lâu với đôi tai đỏ bừng, chỉ có thể thốt ra một từ “rồi”.

“Tiên Tôn có biết tiểu tiện bằng âʍ đa͙σ như thế nào không?”

Vi Vân ngay cả nói cũng chẳng nói ra được, y chỉ khẽ lắc lắc đầu.

Trấm Diệm Ma Tôn lấy từ trong tay áo ra một cây trâm vàng.

Thân trâm rất mỏng nhưng phần liên kết với đầu trâm dày hơn, trên đầu trâm đính một viên trân châu trong suốt màu hồng, trông không giống dùng để cài tóc.

“Thứ này gọi là Phong Lưu Đổ, là một vật trợ hứng dùng trong thuật phòng the ở Ma giới. Tiên Tôn có biết nó dùng để chặn cái gì không?”

Vi Vân vội vàng lắc đầu.

Cảm giác muốn đi tiểu trong bụng càng ngày càng mãnh liệt, nhưng cơ thể lại vô lực đến mức phần lớn sức lực đều dành cho việc nhịn tiểu, nên y không có thời gian để suy nghĩ về điều này.

Trấm Diệm Ma Tôn cầm cây trâm đùa nghịch trong tay, hai mắt hắn hơi nheo lại, ánh mắt nóng rực nhìn dươиɠ ѵậŧ cương cứng của Tiên Tôn.

“Có một số nô ɭệ cơ thể quá nhạy cảm, chơi đùa một chút đã bắn tinh, chủ nhân sẽ nhét cây trâm này vào lỗ tiểu của gã để giữ cho gã luôn cương cứng, muốn xuất tinh cũng không được, cho nên Tiên Tôn chỉ cần nhét vật này vào dươиɠ ѵậŧ của mình, nếu nướ© ŧıểυ không thể xả ra được thì nó tự nhiên sẽ tìm được lối thoát khác, chỉ có thể bài tiết nó từ đường âʍ đa͙σ.”

Trong lòng Vi Vân run lên, cảm giác nô ɭệ trong miệng Ma Tôn đang ám chỉ mình.

Y sợ chết khϊếp khi nghĩ rằng Trấm Diệm Ma Tôn định nhét thứ này vào dươиɠ ѵậŧ của mình, nhưng dươиɠ ѵậŧ nhỏ bé màu hồng chưa từng được sử dụng này của y lại càng run rẩy một cách kỳ lạ.

Cổ tay phải của y đột nhiên được buông lỏng, dây lụa đã thả một tay của y ra.

Cùng lúc đó, Trấm Diệm Ma Tôn đưa cây trâm vàng về phía trước: “Mời Tiên Tôn.”

Muốn y tự nhét nó vào sao? Đừng nói hiện tại tay chân y vô lực, cho dù trong hoàn cảnh bình thường, y cũng không thể làm được điều này.

Vi Vân hoảng sợ mở to mắt tiếp tục lắc đầu.

Trấm Diệm thở dài nói: “Tiên Tôn không cho ta chạm vào ngài, ngài cũng không tự mình nhét vào, cây trâm này chỉ là một vật chết bình thường không thể tự mình chui vào, phải làm sao bây giờ? “

Vi Vân biết hắn cố ý muốn y tự mình đi cầu xin hắn.

Nhưng y không còn cách nào khác, men say khiến y mất cảnh giác, thế là y thấp giọng nói: “Ta cho phép ngài chạm vào ta…”

“Gì cơ?”

Vi Vân tức giận trừng mắt nhìn hắn: “Ta không biết làm, ngài…ngài đâm vào cho ta đi.”

Ma Tôn cười khẽ một tiếng: “Cây trâm này mới cắm vào sẽ hơi đau một chút, ta đoán Tiên Tôn sẽ chịu không nổi, cho nên ta phải cố định phần thân dưới của Tiên Tôn mới được, bằng không e rằng sẽ tổn thương đến ngọc thể của Tiên Tôn.”

Vi Vân căn bản không biết phải cố định như thế nào, y vội vàng nói: “Ta sẽ không cử động lung tung.”

Nhưng Trấm Diệm lại nói: “Chuyện này không thể nghe theo Tiên Tôn.” Hắn quay sang hai người bên cạnh nói: “Đi giữ lấy mông của Tiên Tôn.”

Bên cạnh hắn là Lý Đại Túc và người đàn ông gầy gò.

Hai người đi tới trước mặt Vi Vân, một người vừa cách tấm áo choàng bóp chặt lấy cặp mông đầy đặn của mỹ nhân Tiên Tôn, tay còn lại thì ấn vào xương chậu của y, giữ chặt mông y.

Ma Tôn tiến về phía trước hai bước, cách Vi Vân chỉ nửa bước, ngẩng đầu cười với y một cách mờ ám, sau đó duỗi tay ra nắm lấy dươиɠ ѵậŧ đang cương cứng của y.