Chương 28

Trước đó âʍ ɦộ của mỹ nhân Tiên Tôn đã bị Lý Đại Túc bắt nạt rất tàn nhẫn, hai mép l*и mềm mại và múp rụp bên ngoài đã bị kéo căng không thể khép miệng lại, banh ra hai bên một cách đáng thương, căn bản không thể che khuất ánh nhìn trắng trợn của bọn đàn ông.

Thịt bên trong l*и dưới ánh nắng rực rỡ đã bị mọi người nhìn thấy rõ ràng.

Môi l*и trong cũng lòi ra ngoài, vẫn miễn cưỡng che được lỗ tiểu bên trên nhưng lại làm lộ ra toàn bộ cái lỗ đỏ tươi.

Hai ngón tay thô to cắm cho lỗ l*и biến thành một cái động tội nghiệp, để lộ ra những nếp uốn đỏ tươi mềm mại còn dính chút nước ẩm ướt.

Đúng lúc này, một cơn gió thổi qua, vách thịt nóng ẩm trong âʍ đa͙σ của y bị gió quét qua, mang đến một cảm giác ớn lạnh rõ rệt, lúc này Vi Vân mới nhận ra mình ngay cả thịt trong lỗ l*и cũng đã khoe ra cho mọi người cùng thấy!

Hức, thật sự quá mức dâʍ ɭσạи rồi…

Lỗ l*и của y đã bị rất nhiều người nhìn thấy hết rồi!

Y bị Thập Trượng Lăng trói buộc không khép chân lại được, nên y phải dồn hết sức vào giữa hai chân để khép lại miệng l*и mềm mại vừa bị Lý Đại Túc nong rộng ra.

Nhưng làm sao y có đủ sức để đóng âʍ ɦộ của mình lại được?

Cái miệng nhỏ màu đỏ tươi chỉ hơi khép lại rồi lại mở ra, phần thịt mềm trong lỗ l*и vặn vẹo dính chặt vào nhau, phun ra một dòng dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt.

Vi Vân xấu hổ khóc lóc cầu xin: “Đừng nhìn mà, ha, đừng nhìn nơi đó —— “

Tuy nhiên, Ma Tôn lại cúi xuống nhặt chiếc quần bị rách của Tiên Tôn trên mặt đất lên, móc ngón tay vào cái lỗ rồi nói: “Tiên Tôn mặc quần thủng đáy khoe l*и đến gặp bọn ta chẳng phải là muốn bọn ta ngắm l*и của ngài sao?”

Tiên Tôn đáng thương gào lên: “Không phải! Không phải vậy!”

Y muốn khép chân lại nhưng không khép được, muốn co rụt âʍ đa͙σ cũng không được, y chỉ có thể dạng chân ra một cách vô vọng, để cho những người đàn ông tham lam này nhìn vào âʍ đa͙σ mới được khám phá nửa vời của y tựa như đóa hoa mà xòe ra từng lớp cánh hoa.

Những ánh mắt rực cháy đó như có thực thể, chúng liên tục vuốt ve lỗ l*и đang hé mở của y và nhìn nó một cách trần trụi.

Vi Vân cảm thấy như thể mình đang bị rất nhiều người dùng ánh mắt sờ soạng cùng một lúc, cái l*и xinh đẹp và quyến rũ của y đang bị xâm phạm một cách không thương tiếc từ trong ra ngoài.

Âʍ đa͙σ của y đau nhức mềm nhũn, nơi bị nhìn chằm chằm có cảm giác ngứa ran lạ thường, nóng bức kinh hồn, dâʍ ŧᏂủy̠ liên tục chảy ra miệng l*и, tụ lại ở điểm thấp nhất rồi nhỏ giọt xuống đất, kéo dài trong không khí một sợi dây bạc trong suốt.

Độ cồn của Vô Sinh Tửu hòa lẫn với cảm giác sung sướиɠ tột độ khiến thần trí y lại mê man.

Ưm, bụng chướng quá, lại muốn đi tiểu nữa rồi…

Nhưng lỗ l*и nứиɠ quá…

Chảy rất nhiều nước…

Mỹ nhân Tiên Tôn suýt nữa đã nhịn không được muốn mở rộng lỗ l*и của mình ra hơn, thậm chí còn muốn phơi bày ra cả màиɠ ŧяiиɧ tượng trưng cho sự trong trắng của mình để đám đàn ông chiêm ngưỡng.

Sau đó y lại mơ mơ hồ hồ cảm thấy xấu hổ——

Sau khi bị nhìn thấy âʍ ɦộ, y không có sức phản kháng thì cũng thôi đi, sao có thể còn muốn người khác nhìn thấy nhiều hơn nữa!

Trấm Diệm Ma Tôn cười nói: “Tiên Tôn không đi tiểu ở trên, nhưng ở dưới lại tiểu nhiều thật đấy.”

Vi Vân vừa ngượng ngùng vừa nôn nóng, nhưng càng ngượng ngùng lại càng dễ dàng cảm nhận được, bụng dưới đã trướng căng nướ© ŧıểυ, cảm giác muốn đi tiểu dồn dập ập đến, y thấy cả người mình giống như một cái lu chứa đầy nướ© ŧıểυ vậy.

Y chỉ lắc nhẹ một cái liền bắn nước xa ngàn dặm.

Nhưng đống nướ© ŧıểυ vẫn không tìm được lối thoát thích hợp, nó liên tục dâng trào về phía ống dẫn tinh bị chiếc trâm vàng tàn nhẫn chặn lại, Vi Vân cực kỳ không muốn đi tiểu trước mặt Trấm Diệm Ma Tôn, mặt khác y lại bị cảm giác mắc tiểu chèn ép đến phát điên.

“Khó chịu quá…” Y gần như không biết mình đang nói gì, “Làm ơn, giúp ta với…”

Trấm Diệm Ma Tôn cười hắc hắc nói: “Tiên Tôn muốn ta giúp gì đây?”

Vi Vân cắn môi, xấu hổ đến mức ước gì mình có thể co lại thành một cục, một lúc sau y mới run giọng nói: “Tiểu… tiểu không ra…”

Ma Tôn tiến lên một bước, đưa tay vuốt nhẹ tóc mai của y, sau đó đặt tay lên dái tai mềm mại của y, hết sức dịu dàng mân mê nó: “Ngài căng thẳng quá rồi.”

Vi Vân Tiên Tôn lắc đầu lung tung: “Đều là lỗi của các người… Các người đang nhìn ta…”

Ma Tôn hơi cúi đầu nhìn toàn cảnh dươиɠ ѵậŧ sưng tấy và lỗ l*и run rẩy của y, hắn thấp giọng dụ dỗ: “Có ta che lại rồi, bây giờ bọn họ không nhìn thấy nữa.”

Hắn dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng ấn vào phần bụng dưới phẳng lì và mềm mại của Tiên Tôn, làm động tác xoay tròn nhẹ nhàng: “Ngoan nào, thả lỏng lỗ l*и của mình ra, mở rộng cái miệng nhỏ bên trong ra. Nếu ngài cứ siết chặt chỗ đó như vậy, lỗ tiểu cũng sẽ thắt lại, đương nhiên không thể đi tiểu được.”

Vi Vân vô cùng khó chịu khi bị hắn đè lên bụng, toàn bộ vùng bụng dưới đều run rẩy cả lên, y có cảm giác kỳ lạ như bất cứ lúc nào cũng có thể mất tự chủ nhưng lại không tìm được nơi để giải phóng.

“Ngài thả ra…” Y không thể nói thêm được nữa, “Sẽ… tè vào người ngài mất…”

“Không sao.”

“Bẩn…”

“Không bẩn.”

Giọng nói của Ma Tôn trầm thấp, mang theo một nhịp điệu kỳ lạ, Vi Vân mơ màng nhận ra đối phương đang sử dụng một loại tà thuật nào đó, khiến y mất cảnh giác và nghe theo chỉ dẫn.

Y mơ hồ cảm thấy mình không nên nghe lời, nhưng tại sao lại không chứ?

Y cảm thấy vô cùng khó chịu, dươиɠ ѵậŧ sưng tấy và đau đớn, sâu trong âʍ đa͙σ có cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ, bụng dưới sắp trào ra nướ© ŧıểυ.

Y nhịn không được nữa, y muốn nghe lời, chỉ có nghe lời mới có thể giải thoát.

Y bối rối nhìn khuôn mặt tuấn mỹ và đầy xấu xa của Ma Tôn ở khoảng cách gần.

Khuôn mặt đó đang nói với y những lời tục tĩu khó nghe: “Ngoan, mở rộng lỗ l*и của mình ra, đúng rồi, dùng lực đi, mở rộng thêm chút nữa, nhả thịt l*и bên trong ra ngoài đi…”

Như thể bị mê hoặc, mỹ nhân Tiên Tôn cố gắng mở rộng lỗ l*и trinh nguyên của mình ra hơn, giãn âʍ ɦộ đỏ tươi của mình đến mức tối đa, các lớp thịt đỏ mềm bên trong bị đẩy ra miệng l*и, thậm chí người ta còn có thể thấy những hạt đỏ li ti trên đó.

“Dùng lực thêm chút nữa, tưởng tượng nướ© ŧıểυ sắp chảy ra miệng l*и rồi…”

Ma Tôn tiếp tục dùng giọng điệu thôi miên dụ dỗ y, áp lực trên tay hắn càng ngày càng nặng.

Tiên Tôn đã cố gắng hết sức để duy trì sự trong sạch của mình bằng chút xấu hổ cuối cùng.

“Không thể…” Y khóc lóc van nài, “Không thể tiểu được…”

Nhưng cảm giác muốn đi tiểu dâng trào giống như đã tìm được lối thoát, nướ© ŧıểυ ấm áp ngay lập tức mở ra niệu đạo chưa từng được sử dụng của nữ giới, một dòng chất lỏng trong suốt từ trong lỗ tiểu bị ép ra ngoài.

Vi Vân sợ đến mức co rút âʍ đa͙σ thật chặt, ngậm chặt phần nướ© ŧıểυ còn sót lại trong miệng.

Dòng nướ© ŧıểυ nhỏ bé không có lực đẩy phía sau liền nhẹ nhàng rơi xuống gấu quần của Ma Tôn.

Tiểu, tiểu ra mất rồi!

Vi Vân sợ hãi đến tái mét mặt mày.

Trấm Diệm Ma Tôn thả bụng y ra.

Mỹ nhân Tiên Tôn còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, thì thân thể đột nhiên bay lên, cơ thể bị Thập Trượng Lăng trói chặt bị đưa vào trong lòng Trấm Diệm Ma Tôn.

Y tựa vào cơ ngực rắn chắc của Ma Tôn, chĩa thẳng bộ ngực đẫy đà và lỗ l*и rộng mở của mình vào bốn phân thân của Ma Tôn.

Ma Tôn vòng hai tay qua đầu gối, nâng cơ thể y lên, một tay đặt lại lên cái bụng trần của y, lòng bàn tay ấn nhẹ một cái, Vi Vân cảm thấy có một cỗ lực lượng không thể cưỡng lại đè xuống bàng quang đang căng đầy của mình, l*и y run rẩy, một dòng chất lỏng trong suốt trào ra khỏi l*и y.

Tiên Tôn đột nhiên tỉnh táo lại——

Bộ dáng tè bằng lỗ l*и của y bị mọi người nhìn thấy hết rồi!

Bốn người phân thân trước mặt y nhìn chằm chằm vào phần thân dưới của y, như muốn khắc sâu hình ảnh y tè bằng âʍ ɦộ vào tâm trí của họ.

Thật quá đáng! Vậy mà lại sử dụng rất nhiều phân thân như vậy để chứng kiến

cảnh y tè bằng lỗ l*и từ nhiều góc độ khác nhau!

“Không được!” Tiên Tôn xấu hổ đến mức sụp đổ khóc lóc, đồng thời giãy dụa điên cuồng trong vòng tay người yêu: “Hu hu… tè rồi… tè ra rồi… đừng nhìn, mọi người đừng nhìn người ta đi tiểu… Xấu hổ quá…”

Y chỉ muốn thoát khỏi cảnh tượng xấu hổ muốn chết này, y căn bản không biết bộ dạng vặn vẹo của mình đã dâʍ đãиɠ đến mức nào.

Tay y bị trói chặt, hai chân bị móc lên cao, chỉ có bộ ngực lớn, vòng eo thon và cặp mông trắng to lớn là vặn vẹo.

Cặρ √υ" đẹp gợi cảm tạo ra những làn sóng gợϊ ȶìиᏂ khiến người ta chảy nước miếng, núʍ ѵú to màu hồng thỉnh thoảng cọ vào bàn tay rảnh rỗi của Ma Tôn.

Trước đó y đã uống rất nhiều Vô Sinh Tửu, nướ© ŧıểυ tích tụ rất nhiều, vừa vặn eo hông, nướ© ŧıểυ đã bắn tung tóe trong không khí, không chỉ phun bãi đá trước mặt ngập nước mà còn vương vãi rất nhiều vết lên bắp chân y.

Tiên Tôn vừa đi tiểu vừa khóc nói: “Không được! Đừng nhìn ta nữa. Ngài thu hồi lại phân thân đi! Thu hồi hết đi! Cầu xin ngài, đừng nhìn nữa…”

Nhưng bốn phân thân không những không biến mất, mà còn mở to mắt nhìn chằm chằm vào cảnh tượng mỹ nhân Tiên Tôn đang tiểu tiện.

Trong khi Vi Vân đi tiểu đến thoải mái, thì y lại bị kí©h thí©ɧ bởi cảnh tượng trước mắt đến mức không thể kiểm soát được bản thân, ngay cả giãy dụa cũng không giãy nổi, chỉ có thể vừa tiểu vừa thoải mái đến run rẩy cả người.

Ma Tôn thè lưỡi liếʍ vành tai của y, vừa liếʍ vừa nói: “Tiên Tôn có muốn sướиɠ hơn nữa không?”

Vi Vân sung sướиɠ đến mức bắt đầu nức nở, làm gì còn để ý đến hắn nữa.

Trấm Diệm mỉm cười, sau đó hắn đưa tay ra, đột nhiên rút cây trâm vàng đang chặn lỗ tinh của Vi Vân ra.

Các ngón chân của Vi Vân lập tức duỗi thẳng, bụng dưới co giật, nướ© ŧıểυ vừa bắn ra khỏi âʍ đa͙σ, đồng thời một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c cũng phun ra khỏi dươиɠ ѵậŧ của y!