Chương 25

Lỗ l*и của Vi Vân đã phát triển hoàn toàn, không chỉ có hộŧ ɭε và âʍ đa͙σ đã hoàn thiện, mà ngay cả lỗ tiểu cũng có.

Chỉ là y chưa bao giờ soi gương nhìn kỹ càng, lỗ tiểu lại ẩn ở trong mép nhỏ, cho nên y cũng không biết.

Vậy nên khi Ma Tôn đột nhiên nói da^ʍ độc đã chui vào một cái lỗ khác, y căn bản không hiểu gì cả.

“Gì cơ?”

Trấm Diệm tiếp tục chậm rãi nói: “Mi Sinh Yên chỉ là đồ chơi để tạo hứng, thật ra nó rất dễ giải quyết, chỉ cần dùng chất lỏng trong cơ thể rửa sạch là được.”

Chất lỏng trong cơ thể…

“Về phần chất lỏng trong cơ thể, tϊиɧ ɖϊ©h͙, dâʍ ŧᏂủy̠ và nướ© ŧıểυ đều được.”

Dâʍ ŧᏂủy̠? Nướ© ŧıểυ?

“Không biết Tiên Tôn chọn cái nào?”

“Cái gì?”

Vi Vân cau mày, cố gắng nắm bắt điểm mấu chốt trong lời nói của Ma Tôn, nhưng đầu óc y quá hỗn loạn, không thể suy nghĩ được gì.

Y níu chặt vạt áo trước, cố gắng hết sức không để tay mình mò xuống háng.

Trấm Diệm Ma Tôn thở dài nói: “Vẫn nên dùng nướ© ŧıểυ đi, lỗ tiểu quá nhỏ, cho dù tϊиɧ ɖϊ©h͙ hay dâʍ ŧᏂủy̠ đổ vào cũng không rửa sạch được.”

Tiên Tôn ngơ ngác mở to hai mắt, trên mặt lộ ra vẻ bối rối.

Ma Tôn cười khẽ lắc đầu: “Tuy là cơ thể chí da^ʍ, nhưng cũng quá nhạy cảm rồi.”

Hắn xoa xoa ngón tay, cơn ngứa ngáy đang khiến Tiên Tôn phát điên lập tức giảm bớt đi nhiều.

Vi Vân đột nhiên thả lỏng, cuối cùng lý trí cũng chậm rãi trở về cơ thể.

—— Sau đó y dường như nghe hiểu rồi.

Y không thể tin vào tai mình.

“Độc đó…” Giọng y run run, “Nó chui vào đâu?”

“Đương nhiên là chui vào lỗ tiểu trong âʍ đa͙σ của Tiên Tôn.”

Vi Vân chấn động đến giật bắn cả người.

Sao y còn có thứ đó nữa…?

Vậy cái gì gọi là lấy nướ© ŧıểυ rửa sạch chứ, chẳng phải là muốn y dùng lỗ l*и đi tiểu sao?

Y không phải nữ nhân, sao có thể dùng nơi đó để tiểu được!

Vả lại ——

“Người tu tiên, làm gì có nướ© ŧıểυ…”

Sau khi lên Kim Đan, cơ thể tu sĩ đã thay da đổi thịt, cho dù uống nước cũng không sản sinh ra nướ© ŧıểυ.

Ma Tôn lấy ra một chiếc bình bạc tinh xảo từ trong tay áo nghịch nó trên tay.

“Bình này đựng Vô Sinh Tửu, chỉ cần uống một lượng vừa đủ, dù có là người sắp phi thăng cũng sẽ say. Hơn nữa, loại rượu này không dùng linh khí luân chuyển, chỉ có thể bài tiết qua nướ© ŧıểυ, rất phù hợp với Tiên Tôn.”

Vô Sinh Tửu là đặc sản của Ma tộc, vì dễ say nên những người buôn rượu sẽ lén lút mang ra khỏi Ma giới để bán cho các tu sĩ nghiện rượu.

Nhiều người uống xong gây chuyện, toàn đổ lỗi cho rượu, vì vậy loại rượu này ở Nhân tộc mang tiếng rất xấu.

Vi Vân co rụt người lại.

Y không muốn uống, nhưng quả thực đó là loại rượu thích hợp nhất lúc này.

“Nhưng ta chưa bao giờ dùng…” Y xấu hổ đến mức nói không nên lời, “Dùng nơi đó để đi tiểu…”

“Bổn tôn tự có cách.”

Có cách? Nghĩ đến người này đã giày vò không biết bao nhiêu người song tính, mới có thể thành thục như vậy, mà chắc chắn thủ đoạn không phải quang minh chính đại gì, Vi Vân cảm thấy chua chát trong lòng, càng thêm buồn bã.

Ma Tôn nâng bình rượu lên: “Muốn uống không?”

Tiên Tôn vô thức lùi lại một bước, “Ngài nói cho ta biết cách, ta sẽ tự làm.”

Ma Tôn lại mỉm cười, xoa xoa ngón tay, khiến cho cảm giác ngứa ngáy khó chịu lại quay trở về.

Vi Vân ngứa đến mức sợ hãi hét lên: “Đừng mà!”

“Tiên Tôn có uống không?”

Trấm Diệm Ma Tôn sinh ra đã có dung mạo vô cùng tuấn mỹ, nụ cười tựa như băng tan nước chảy, vô cùng đẹp mắt.

Nhưng lúc này, Vi Vân Tiên Tôn nhìn thấy nụ cười của hắn mà tức đến ngứa răng, nhưng y cũng biết nếu không làm theo ý Ma Tôn, đối phương sẽ có vô số cách để hành hạ y, cho nên y chỉ có thể ủy khuất gật đầu.

“Vậy mời Tiên Tôn qua đây.”

Nói đến cuối cùng, y vẫn phải tự mình dâng tới cửa.

Vi Vân không thể mặc cả, đành phải đi tới tảng đá lớn, dừng lại cách Ma Tôn hai bước.

Y chợt nhớ ra đêm qua y cũng quỳ trên một tảng đá lớn tương tự, để Lý Đại Túc nhìn mình chổng mông nhổ lôиɠ ʍυ, bây giờ biết thật ra mình đã để Trấm Diệm Ma Tôn nhìn thấy, y không khỏi cảm thấy xấu hổ đỏ hết cả người.

Dường như Ma Tôn cũng biết y đang nghĩ gì, trên môi hắn nở một nụ cười ám muội.

Hắn đưa bình rượu cho Vi Vân rồi nói: “Nướ© ŧıểυ quá ít, sẽ không thể loại bỏ độc dược hoàn toàn, Tiên Tôn cần uống nhiều một chút.”

Vi Vân chưa từng uống rượu bao giờ, không biết nồng độ của rượu nên y cầm lên, rót một ngụm lớn vào miệng.

Rượu có vị cay nồng, y nuốt vào liền ho một trận, ho đến ứa nước mắt, lại quyến rũ lạ thường.

Ánh mắt Trấm Diệm Ma Tôn khẽ động, hắn lại nói: “Còn chưa đủ.”

Tiên Tôn đành phải tiếp tục uống rượu.

Y đã rút ra bài học, dùng đôi môi đỏ mọng ẩm ướt ngậm lấy miệng bình, mỗi lần chỉ nhấp một ngụm nhỏ rồi nuốt xuống một cách khó khăn, hoàn toàn không hay biết rằng ánh mắt của những người xung quanh đã đồng loạt tối đi.

Sau khi uống mấy bát lớn, Ma Tôn nói: “Đủ rồi.”

Lúc này, tác dụng của Vô Sinh Tửu đã dâng lên, hai chân Vi Vân run rẩy, giống như đạp lên mây, e rằng chỉ cần đẩy một cái liền ngã.

Ma Tôn nheo mắt nhìn y: “Hình như Tiên Tôn say rồi.”

Ý thức của Vi Vân vẫn rất rõ ràng: “Ta không say.”

Y nói thêm: “Ta uống rượu rồi, ngài nên giúp ta đi tiểu.”

Trấm Diệm Ma Tôn cười nói: “Mời Tiên Tôn cởϊ qυầи ra trước.”

Dù đã đoán trước được loại tình huống này nhưng Vi Vân vẫn không khỏi nao núng.

Y nhịn không được nói: “Dù sao bổn tọa cũng là Tôn chủ của Nhân tộc, Tôn chủ đại nhân năm lần bảy lượt sỉ nhục ta như vậy, chẳng lẽ không cảm thấy quá đáng sao?”

Ma Tôn không đồng ý nói: “Thì ra Tiên Tôn đi tiểu không cởϊ qυầи.”

Hắn đứng đó nói, bốn phân thân còn lại đã từ từ tiến lên bao vây lấy mỹ nhân ở giữa.

Vi Vân sợ những người này bắt mình cởϊ qυầи, y hoảng hốt túm chặt vạt áo trước: “Đừng chạm vào ta!”

Trấm Diệm Ma Tôn cười cợt: “Nếu đã hứa không chạm vào Tiên Tôn, bổn tôn sẽ không nuốt lời.”

Nhưng tấm lụa đen quấn quanh người hắn đột nhiên vươn về phía trước, lọt vào khe hở phía trước áo choàng, tìm thấy chiếc thắt lưng buộc quần của Vi Vân.

Vi Vân kinh hãi: “Ngài bảo nó ra ngoài!”

Ma Tôn nói: “Ta chỉ hứa không chạm vào ngài, nhưng đâu có hứa không để thứ khác chạm vào ngài.”

“Ngài…vô sỉ!”

Tấm lụa dài vô liêm sỉ đó như những ngón tay nhanh nhẹn đã cởϊ qυầи y xuống.

Vi Vân đang định kéo cạp quần của mình thì đầu kia của dải lụa đã quấn lấy y, trói hai tay và cổ tay y lại với nhau.

Mỹ nhân Tiên Tôn không còn cách nào khác, chỉ có thể mặc cho quần của mình rơi xuống, xếp đống ở dưới chân.

Hai tay Tiên Tôn bị trói, đằng trước áo choàng bị dải lụa xuyên qua, tự nhiên không thể khép lại, phía trước y mở ra một khe hở không rộng cũng không hẹp, khiến phần lớn cảnh xuân trên người Tiên Tôn lọt ra ngoài.

Mỹ nhân lõα ɭồ toàn bộ phần thân dưới, chỉ dựa vào tà áo dưới và tấm lụa đen miễn cưỡng che được giữa háng, đôi chân dài mịn màng trắng trẻo dính chặt vào nhau cố gắng bảo vệ sự trong trắng của cái l*и xinh đẹp giữa háng một cách vô ích.

Vi Vân chỉ cảm thấy có vài người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào đôi chân dài tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của mình như sói đói, y sợ hãi đến mức bắp đùi cũng run lên.

Tấm lụa dài hình như vẫn chưa hài lòng nên nó lại quấn lên, tìm thấy thắt lưng của áo trong Tiên Tôn.

Không được! Vi Vân kêu gào trong lòng, còn cởi nữa sẽ bị nhìn thấy hết!

Mặc dù có mặt ở đây chỉ có Ma Tôn và phân thân của hắn, nhưng mấy người đàn ông này trông hoàn toàn khác nhau về ngoại hình và cách ăn mặc, dù thế nào đi nữa Tiên Tôn cũng không thể coi bọn họ là một được.

Trước kia bị một mình Lý Đại Túc thị gian y đã không chịu nổi, huống chi là bây giờ phải phơi bày bộ ngực khủng và lỗ l*и ra trước mặt bao nhiêu người.

Vi Vân vô thức kẹp chặt hai chân hơn, cặp đùi nở nang chèn ép mu l*и múp mẩy đến biến dạng, một vệt dâʍ ŧᏂủy̠ lén lút rỉ ra khỏi miệng l*и béo múp xinh đẹp.

Tiên Tôn đột nhiên cảm thấy phía trước người ớn lạnh, thì ra thắt lưng cũng đã bị giật ra.

Vạt áo mềm mại buông xuống.

Bộ ngực của Tiên Tôn quá to và săn chắc, hai bên vạt áo mắc vào núʍ ѵú to tròn mềm mại, để lộ ra khe ngực sâu hoắm cùng hai bầu vυ" trắng ngần với một nửa quầng vυ" hồng hào cho đám đàn ông vây xem.

Vi Vân theo phản xạ muốn đưa tay lên che, lại quên mất tay mình vẫn bị dải lụa trói.

Y có giãy giụa cũng vô dụng, làm vậy còn như nhắc nhở dải lụa nơi này còn có một đôi tay gây cản trở, thế là dải lụa đen bay lên

không trung, đem hai tay Tiên Tôn kéo lên trên đầu.

Lúc này, chiếc áo choàng bị hai tay đẩy ra sau, vạt áo trong xòe rộng ra, không còn tác dụng che giấu nữa, mỹ nhân gần như phô bày toàn bộ vẻ đẹp của mình trước mặt bầy lang sói.