Chương 22

Y vừa nói ra tên, Lý Đại Túc lại dừng tay.

Vy Vân rất bất mãn, cảm thấy người này luôn nói không giữ lời, y dùng đôi mắt đẹp tức giận trừng hắn, nhưng y không biết rằng hiện tại toàn thân của mình đã đắm chìm trong tìиɧ ɖu͙©, sức quyến rũ của y đang tỏa ra từ trong xương cốt.

Cái trừng mắt này không có chút uy lực nào, chỉ khiến cho ©ôи ŧɧịt̠ của người đàn ông càng to hơn.

Khoảnh khắc tiếp theo, linh lực vốn đang khống chế tứ chi bách hài của y đột nhiên buông lỏng, cuối cùng cũng để y được tự do.

Vi Vân lờ mờ nhận ra đây chính là cơ hội để phản kháng, y đang định kéo ngón tay của Lý Đại Túc ra khỏi âʍ đa͙σ mình, nhưng Lý Đại Túc tựa như đột nhiên tỉnh táo lại, càng vui vẻ đâm rút hai ngón tay hơn.

Có lẽ là còn chưa muốn phá thân Tiên Tôn, nên hai ngón tay đâm vào không sâu lắm, nhưng tốc độ lại nhanh hơn trước vài phần.

Vách thịt mỏng manh dưới sự ma sát nhanh chóng trở nên nóng hổi, dịch âʍ đa͙σ chảy ra bị đâm chọc cho sủi bọt, lớp thịt nhầy đỏ tươi như ứ máu hiện ra ánh nước dâʍ đãиɠ, đám lông l*и thưa thớt bên ngoài dính thành một nhúm, ẩm ướt dán vào mu l*и trắng hồng.

Toàn bộ âʍ ɦộ lầy lội và lộn xộn đến mức không thể nhìn thẳng.

Tiên Tôn chưa trải qua tìиɧ ɖu͙© sao chịu đựng nổi bị đùa giỡn như vậy, một chút ý niệm phản kháng lập tức bị kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt đáng sợ tiêu diệt, đôi chân dài đá đạp lung tung trên không trung, vòng eo thon gọn cách vài lớp quần áo cọ loạn vào ©ôи ŧɧịt̠ vừa dài vừa thô của Lý Đại Túc, hai cánh tay mảnh khảnh vô lực rũ xuống, mép l*и ngoài múp rụp mềm mại trượt ra khỏi đầu ngón tay.

Hai mép thịt của y đã bị chính y kéo đến biến dạng, sau khi thả ra không thể quay lại vị trí ban đầu, chỉ có thể đáng thương lật ra hai bên, tiếp tục mở ra cái l*и đỏ rực, để Lý Đại Túc đâm vào lỗ l*и một cách trơn tru.

.

Trong miệng y chỉ có tiếng khóc lóc kêu da^ʍ: “Nhanh quá! Lỗ l*и sắp bị đâm thủng rồi, đừng chọc nữa, không muốn nữa!”

“Chậm lại đi.”

Y lóng ngóng muốn túm lấy cổ tay của Lý Đại Túc, nhưng y bị đυ. đến trợn trắng mắt, căn bản không thể dùng chút sức lực nào.

“Sắp không chịu nổi nữa rồi… Hu hu, lỗ l*и sướиɠ quá, khó chịu quá… Sắp ra rồi… Sắp ra rồi!”

Toàn thân y đột nhiên cứng đờ, ngón chân duỗi thẳng, tiếp đó âʍ đa͙σ của y liên tục co thắt, một dòng chất lỏng đậm đặc phun ra trong tiếng thét chói tai của y, giống như bắn nướ© ŧıểυ mà phun thẳng ra ngoài, dươиɠ ѵậŧ phía trước chưa từng bị ai chạm vào cũng sung sướиɠ bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Vi Vân cảm thấy trước mắt lóe lên một tia sáng trắng, kɧoáı ©ảʍ tột cùng từ trong âʍ đa͙σ bắn thẳng lên đầu, y sung sướиɠ đến mức tan rã lý trí, hai mắt trợn ngược, suýt thì ngất lịm.

Y há miệng thở hổn hển, cặρ √υ" to sắp bung ra khỏi áo trong phập phồng lên xuống, mềm mại lắc lư, rung lên từng gợn sóng nhũ đẹp mắt.

Thịt trong âʍ đa͙σ cắn chặt hai ngón tay thô to của Lý Đại Túc, phải mất một lúc sau mới chịu buông ra.

Lý Đại Túc rút ngón tay ra, lỗ l*и lưu luyến không rời miễn cưỡng phát ra một tiếng “bẹp” khe khẽ.

Lý Đại Túc lấy Châu Lưu Ảnh lúc trước ra, chĩa thẳng vào lỗ l*и sau khi lêи đỉиɦ bắt đầu ghi hình.

Lỗ l*и đã bị ngón tay nong rộng, nhất thời chưa co rút lại được, mép l*и nhỏ màu đỏ mơn mởn xòe ra ngoài như cánh bướm, không biết xấu hổ mà phơi bày ra cái lỗ âʍ ɦộ ở giữa.

Vách thịt bên trong đã bị ngón tay đυ. đến đỏ rực, mềm mụp vẫn còn chưa thỏa mãn và mυ"ŧ vào.

Vi Vân tỉnh táo lại sau dư âm của cực khoái, phát hiện Lý Đại Túc lại đang ghi hình bộ dạng xấu hổ của mình, y sợ đến mức hét lên một tiếng vội vã lấy tay che lại cái l*и xinh đẹp, kết quả lại chạm vào một đống dâʍ ŧᏂủy̠.

Lý Đại Túc cười cợt: “Tiên Tôn keo kiệt thật đó. Chỉ cho người ta nhìn không cho người ta ghi lại.”

Mỹ nhân tức giận đến lông mày dựng đứng, vừa định nói chuyện, y đột nhiên cảm thấy trong cơ thể mình xuất hiện một vòng xoáy linh lực cực lớn, linh khí của y không ngừng rò rỉ ra ngoài từ trong vòng xoáy.

Vi Vân đột nhiên nhớ tới mình không thể lêи đỉиɦ!

Nếu y lêи đỉиɦ, không những cơn hứng tình sẽ lập tức ập đến, mà nếu y không thể cùng người khác song tu, cảnh giới của y cũng sẽ sụp đổ.

Nhưng vừa rồi y không chỉ lêи đỉиɦ, mà còn xuất ra cả âm tinh lẫn dương tinh!

Lần này Vi Vân thực sự sợ hãi, môi y run run, không nói thành lời.

Trước mắt chỉ có một người đàn ông là Lý Đại Túc, chẳng lẽ y phải song tu cùng hắn sao?

Nhưng linh lực hỗn tạp trong cơ thể y do Lý Đại Túc cưỡng ép đưa vào bắt đầu tự động di chuyển, tất cả đều lao về phía trung tâm linh lực, chặn lại vòng xoáy linh lực mãnh liệt đang trào ra.

Vi Vân vận chuyển linh khí một vòng, phát hiện tình trạng hiện tại của mình cũng giống như trước khi được Lý Đại Túc cho linh khí —— Tuy không ổn định lắm nhưng vẫn có thể cầm cự được một thời gian.

Lúc này y mới âm thầm thở phào một hơi.

Mặc dù con người của Lý Đại Túc đê tiện, hạ lưu, nhưng hắn không nói dối chuyện truyền linh lực cho y.

Vi Vân vùng vẫy đứng dậy khỏi vòng tay của Lý Đại Túc.

Giữa hai chân y là một mớ hỗn độn, nhớp nháp và khó chịu, nhưng vì vòng xoáy linh lực nên y không thể sử dụng bất kỳ thuật pháp nào, đồng thời vì lòng kiêu hãnh nên y không chịu rửa sạch thay quần áo trước mặt Lý Đại Túc, nên đành phải khép chặt hai chân, miễn cưỡng che giấu cái l*и xinh đẹp gợi cảm của mình, nghiêm mặt nói: “Ngươi đã kiểm tra xong rồi thì nên rời khỏi đây đi.”

Lý Đại Túc cười nói: “Tiên Tôn sướиɠ rồi liền đuổi người đi, vừa rồi không biết là ai cứ đòi muốn nữa.”

Lúc này hắn ở trong sáng, Tiên Tôn ở trong tối, Vi Vân có thể nhìn rõ ràng biểu tình trên mặt hắn.

Vốn dĩ nghe Lý Đại Túc nói vậy, y nhớ lại bộ dáng xấu xí phóng đãng không thể diễn tả vừa rồi của mình, trong lòng thấy hổ thẹn vô cùng, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Lý Đại Túc, trong lòng y chợt động.

Vẻ mặt của người đàn ông này kỳ lạ đến khó tả.

Vi Vân nhịn nhục nhớ lại hành vi vừa rồi của người này, sau đó mới ý thức được, sau khi y bị buộc phải tiết lộ ra tên người mình ái mộ, Lý Đại Túc lại không hề nhắc đến chuyện người trong lòng y nữa.

Với đức hạnh trước đây của người này, khi y không kiềm chế được du͙© vọиɠ của mình, lẽ ra hắn phải cố ý dùng danh nghĩa Trấm Diện Ma Tôn để sỉ nhục y một phen.

Trong đầu y bỗng nhiên nảy ra một suy đoán cực kỳ táo bạo, tim y đập loạn xạ vì suy đoán này, y thầm nghĩ mình thật sự không nên trơ trẽn đến vậy.

Nhưng nếu người đàn ông rình coi y phát da^ʍ, buộc y phải tự nhổ lông l*и phát thề, ra lệnh cho y khỏa thân đi ra ngoài, thị gian c̠úc̠ Ꮒσα và lỗ l*и của y, rồi dùng ngón tay cưỡиɠ ɧϊếp y cho đến khi xuất tinh, thật sự là…

Vi Vân xấu hổ đến mức toàn thân ửng hồng, âʍ ɦộ mềm mại kẹp giữa hai đùi vốn đã hơi sưng lên do bị Lý Đại Túc xâm phạm, bây giờ lại cảm thấy hơi ngọt ngào và tê dại trong sự căng trướng.

Sao có thể như vậy được?

Rõ ràng y vừa mới…

Y thu hồi suy nghĩ hỗn loạn của mình, buộc bản thân phải bình tĩnh lại: “Vậy làm sao ngươi mới chịu đi?”

Lý Đại Túc lười biếng ngồi trên giường, mặc cho dươиɠ ѵậŧ trong quần đội lên một túp lều lớn, chỉ nói: “Tiên Tôn còn chưa chọn được phu quân.”

Chiếc hộp gỗ do Liên Minh Tiên Môn gửi đến vẫn còn trên bàn.

Đũng quần của Vi Vân vẫn còn một lỗ lớn, bên trong còn đau và mềm nhũn rất khó chịu nên y không thể đi đường, bèn bảo Lý Đại Túc đi lấy chiếc hộp lại.

Lý Đại Túc miệng thì cười nói: “Chưởng môn đại nhân thật oai phong”, nhưng tay vẫn đem hộp gỗ từ trên không ném về phía Vi Vân.

Thấy người này nghe lời hơn nhiều, Vi Vân càng chắc chắc ba phần, y nóng lòng lấy tấm ngọc bài ra, đọc những cái tên ghi trong đó.