Chương 21

Lý Đại Túc kề sát vào tai Tiên Tôn nói: “Nếu người trong lòng của Tiên Tôn nhìn thấy dáng vẻ dâʍ đãиɠ của Tiên Tôn lúc này, không biết hắn sẽ nghĩ sao nhỉ?”

Hắn xoay cổ tay, bụng ngón tay thô ráp cào mạnh vào miệng l*и trơn mịn và phần thịt non mềm trong lỗ l*и.

Vi Vân ngâm nga vài tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào mang theo tiếng khóc nức nở trong xoang mũi, âʍ ɦộ của y run rẩy co thắt, lại phun ra một dòng chất lỏng ấm nóng, nó bị ngón tay của Lý Đại Túc chặn lại, bèn giội hết lên đầu ngón tay hắn.

“Có lẽ hắn sẽ cảm thấy,” Lý Đại Túc vừa nói vừa thọc ngón tay vào trong, “Tiên Tôn là một thằng đĩ có thể gả cho bất cứ kẻ nào cũng được.”

Ngón tay nong ra từng lớp thịt trong âʍ đa͙σ, liên tục chui vào sâu trong lỗ l*и của y.

Vi Vân cảm thấy như có một con rắn to và linh hoạt đang chui vào hạ thể của mình, nong rộng miệng l*и của y ra khiến nó đau nhức vô cùng.

Y sợ hết cả hồn, trong lúc ý loạn tình mê liền tỉnh táo lại, khi nghe thấy Lý Đại Túc nhắc đến Trấm Diện Ma Tôn, y càng không thể chịu đựng được nữa liền gào khóc: “Đừng nói nữa! Ngươi cút ra ngoài! Cút ra!”

“Đã đến nước này rồi còn muốn ta cút ra ngoài.” Lý Đại Túc bất thình tình cho thêm một ngón tay vào, “Chẳng lẽ Tiên Tôn đã mất trinh thật rồi sao?”

Âʍ đa͙σ của người song tính nhỏ hơn âʍ đa͙σ của nữ tử, mà Vi Vân lại còn trinh, lỗ l*и non nớt của y chưa từng bị ai đâm vào, hai ngón tay đã kéo căng miệng l*и ra hết cỡ.

Tầng tầng lớp thịt trong âʍ đa͙σ thít chặt vào nhau, không cho hai ngón tay quấy rối này tiến thêm một bước nữa.

“Cái miệng nhỏ của Tiên Tôn giỏi cắn thật đấy, còn dám nói mình chưa bị đυ. sao?”

Vi Vân xấu hổ đến mức run rẩy cả người, nước mắt của y muốn cầm mà cầm không được, y tức giận hét lên: “Ngươi nói bậy! Ngươi cút đi đi!”

Lý Đại Túc cười cười, vậy mà lại ngoan ngoãn rút hai ngón tay ra.

Hắn rút tay rất nhanh, mà lỗ l*и lại cắn rất chặt, cú rút tay đột ngột này đã kéo theo lớp thịt nhầy đỏ hỏn bên trong lỗ l*и lật ra ngoài.

Vi Vân thở phào một hơi, nhưng y còn chưa kịp thấy thẹn thì hai ngón tay đã lại cắm vào một cách mạnh bạo, phát ra tiếng nước vang dội khắp phòng.

Cú đâm này vừa nhanh vừa mạnh, trực tiếp xỏ thẳng vào hai đốt ngón tay.

Vi Vân đột nhiên cảm thấy như có thứ gì đó đè vào trong người mình, cảm giác rất kỳ lạ.

Lý Đại Túc nhếch mép cười một tiếng: “Chạm vào rồi.”

Vừa nghĩ tới mình thực sự có lớp màng kia, mà lớp màng đó còn đang bị người ta ấn vào một cách dâʍ ɖu͙© như vậy, nỗi sợ hãi trong lòng mỹ nhân Tiên Tôn đạt đến đỉnh điểm.

Y run giọng nói: “Ngươi đã chạm vào rồi, bây giờ có thể buông tha cho ta chưa?”

Lý Đại Túc lại nói: “Tiểu nhân còn phải kiểm tra một phen.”

Khi Vi Vân nghe thấy câu này của hắn, trước mắt y liền tối sầm lại như muốn ngất đi.

Y nghiến răng chịu đựng nhục nhã hồi lâu chính là để dùng thân thể nguyên vẹn này dỗ dành Lý Đại Túc rời đi.

Nhưng không ngờ tên này lại lật lọng đưa ra yêu cầu còn dâʍ ɭσạи hơn.

“Ngươi nói không giữ lời!”

Lý Đại Túc thản nhiên đáp: “Nói cho Tiên Tôn biết, trên thế gian này có một số người ©ôи ŧɧịt̠ vừa bé vừa ngắn, thậm chí còn không thể chọc thủng màиɠ ŧяiиɧ của Tiên Tôn. Tiểu nhân muốn giúp Tiên Tôn kiểm tra thử, tránh cho Tiên Tôn bị đám vô dụng đó lừa gạt hϊếp da^ʍ.”

“Ngươi ——”

Lý Đại Túc tà ác cười, đốt ngón tay hơi cong lên, đẩy phần thịt mềm đang chặn mình ra, dùng móng tay gãi vào màиɠ ŧяiиɧ của Tiên Tôn vài cái không nặng không nhẹ.

Lớp màng thịt cực kỳ đàn hồi, bị hắn làm cho biến dạng.

Lý Đại Túc bắt đầu trổi dậy hứng thú, dùng đầu ngón tay nghịch nghịch vài lần, cười nói: “Nếu màиɠ ŧяiиɧ của Tiên Tôn chưa từng bị chơi nhưng lại bị tiểu nhân chọc thủng, không biết Tiên Tôn sẽ giải thích thế nào với người trong lòng đây?”

Vi Vân không biết tại sao cơ thể mình lại thành ra thế này, đến mức chỗ đó bị chơi đùa cũng có được cảm giác, khi Lý Đại Túc chạm vào, phần giữa hai chân của y sẽ tê dại, vì điều này mà y cảm thấy tự trách và ghê tởm bản thân vô cùng.

Bây giờ lại nghe người đàn ông này nói mấy lời như vậy, y bị dọa sợ hãi không thôi, chỉ cảm thấy nếu hôm nay thật sự bị ngón tay của Lý Đại Túc phá trinh, y sẽ phải chịu một phần trách nhiệm về sự dâʍ đãиɠ này của mình, y liều mạng lắc đầu: ” Không được…không thể đâu…”

Trong khi nói chuyện, Lý Đại Túc đã chạm vào cái lỗ nhỏ ở giữa màng.

Hắn ấn đầu ngón tay vào cái lỗ đó, dùng lực nhẹ nhàng, như thể muốn xỏ ngón tay qua.

Vi Vân không nhìn thấy hắn đang làm gì, nhưng y mơ hồ cảm thấy nơi đó có chút đau đớn, y sợ đến mức bật khóc, vừa khóc vừa van xin bằng giọng đáng thương: “Đừng chọc vào màиɠ ŧяiиɧ của người ta, đừng chọc vào… Hu hu… Nơi đó không thể chạm vào, nếu nó bị thủng sẽ không còn trinh tiết nữa!”

Lý Đại Túc nghiêng người hôn lên má Tiên Tôn, động tác hết sức dịu dàng, nhưng ánh mắt lại là một mảnh rét lạnh.

Hắn dỗ dành: “Tiên Tôn đừng khóc, là lỗi của tiểu nhân, bây giờ tiểu nhân sẽ bồi tội với Tiên Tôn.”

Vi Vân đã trải qua rất nhiều khổ sở, y đã học được cách cư xử từ lâu rồi, y không đời nào tin được mấy lời nói nhảm của hắn, y vừa khóc vừa nói: “Ta không cần ngươi bồi tội, ngươi rút tay ra đi.”

Lý Đại Túc nghe lời rút ngón tay ra ngoài.

Nhưng hai ngón tay đó cực kỳ không an phận, ra ngoài một cách chậm chạp lề mề, lại còn nguấy loạn trong lối vào, cố gắng nới lỏng cái lỗ thịt siết chặt của Vi Vân.

Vi Vân lại bị hắn làm cho có cảm giác, y rất không được tự nhiên, đang muốn thúc giục thì không biết hai ngón tay của hắn chạm vào nơi nào, một cỗ kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt đột nhiên đánh úp y, sướиɠ đến mức Tiên Tôn muốn bay lên trời, lời nói thúc giục lại biến thành một tiếng rêи ɾỉ nỉ non.

Lý Đại Túc vừa cười hỏi “Tiên Tôn làm sao vậy?” Vừa ấn ngón tay vào chỗ vừa chạm vào.

Hắn bình tĩnh nhấn nhấn cào cào vào điểm đó, lạnh lùng nhìn mỹ nhân bị hắn chơi đùa mất hết tôn nghiêm.

Kɧoáı ©ảʍ mất hồn mất vía giống như những cơn sóng lớn trên biển, hết đợt này đến đợt khác đẩy Vi Vân lên tận mây xanh.

Cổ y đong đưa liên tục, mái tóc dài càng thêm tán loạn, vầng trán lấm tấm mồ hôi, ngay cả thái dương cũng ướt đẫm, khóe mắt ửng đỏ một màu hoa đào, đọng lại những giọt lệ thất thần, khêu ngợi không thể tả.

Đôi môi mọng hơi hé mở, đầu lưỡi đỏ hồng hơi thè ra, nước miếng mất tự chủ chảy ra ngoài khóe môi.

Chỉ là nước ở miệng dưới chảy lênh láng hơn cả miệng trên, cả bàn tay của Lý Đại Túc dính đầy nước nhờn chảy ra từ người Tiên Tôn xinh đẹp.

“Ưm… đừng mà… nhẹ một chút… khó chịu quá, ha, đừng ấn nữa, sắp không chịu nổi rồi… a…”

Vi Vân hoàn toàn không biết mình đang nói bậy nói bạ cái gì, y chỉ biết nếu mình không nói gì đó thì sẽ bị kɧoáı ©ảʍ ép đến phát điên.

Trong lúc hoảng hốt, y nghe thấy có người hỏi bên tai: “Tiên Tôn thấy sướиɠ không?”

Y mơ mơ màng màng trả lời: “Sướиɠ…”

“Tiên Tôn còn muốn sướиɠ hơn nữa không?”

Còn có thể sướиɠ hơn nữa sao?

Không phải thế này đã là cực lạc của nhân gian rồi sao?

Vi Vân nghẹn ngào khóc trả lời: “Muốn…”

Động tác tay của Lý Đại Túc dừng lại trong giây lát.

Vi Vân đột nhiên từ trên trời rơi xuống, dở dang nửa chừng khiến y rất khó chịu, y mất tỉnh táo thúc giục: “Nữa đi…”

Lý Đại Túc cười khẽ hai tiếng, hắn bắt đầu đâm rút một cách nhẹ nhàng trong âʍ đa͙σ mềm mại.

Lỗ l*и đã nếm được vị ngọt, thay vì dùng mọi cách ngăn chặn kẻ đột nhập như trước đây, nó bắt đầu nóng lòng muốn mở cánh hoa ra để lộ ra tim hoa cho người khác tha hồ sờ, nhưng bên trong lại dục cầu bất mãn liều mạng mυ"ŧ lấy hai ngón tay đó, không để cho người ta rời đi.

Mới đầu Lý Đại Túc đâm vào một cách chậm rãi, nhưng về sau thấy Tiên Tôn đã nứиɠ l*и lắm rồi, hắn không thèm dịu dàng nữa, động tác tay càng lúc càng nhanh.

Trong tẩm cung vang lên tiếng nước lép nhép cùng tiếng thở dốc rêи ɾỉ của mỹ nhân, ngay cả kỹ nữ dày dạn kinh nghiệm nhất cũng phải đỏ mặt.

Mỗi lần Lý Đại Túc cắm ngón tay vào, đều sẽ sượt qua điểm nứиɠ của Tiên Tôn, lúc nặng lúc nhẹ, khiến cho Tiên Tôn sướиɠ đến chết đi sống lại.

Vi Vân bị chơi đến mất lý trí, đầu óc mê sảng, hai mắt mơ màng, không biết bây giờ là lúc nào, nhưng dần dần y lại coi ảo tưởng đáng xấu hổ nhất trong lòng là hiện thực, mơ hồ cảm thấy như bản thân đang nép mình trong vòng tay của Trấm Diệm Ma Tôn, bị Ma Tôn lấy ngón tay đυ. đến chết mê chết mệt.

Y vừa thẹn thùng vừa vui sướиɠ, bất giác đã nói sảng: “Tôn chủ đại nhân, xin hãy nhẹ một chút.”

Lý Đại Túc đột nhiên dừng lại.

Mỹ nhân Tiên Tôn không hề hay biết gì vẫn lẩm bẩm làm nũng: “Chưa đủ… Còn muốn nữa…”

Lý Đại Túc lại bắt đầu chậm rãi đâm rút, hắn vừa lấy ngón tay cᏂị©Ꮒ mỹ nhân trong lòng, vừa nhẹ giọng hỏi: “Vừa rồi ngài gọi ai vậy?”

Vi Vân chợt giật mình, hận không thể cắn đứt lưỡi mình.

Lý Đại Túc hơi cong ngón tay, dùng đốt ngón tay ấn vào điểm nứиɠ kia, chà nhấn liên tục, vừa xoa vừa hỏi: “Chỉ có ba vị chủ nhân của Ma tộc mới được xưng là Tôn chủ, không biết người trong lòng của Tiên Tôn là vị nào?”

Vi Vân hối hận đến xanh ruột vì sự lỡ lời của mình, y chịu đựng kɧoáı ©ảʍ khiến người mất lý trí, không chịu lên tiếng nữa.

Người đàn ông đột nhiên cào mạnh vào điểm nứиɠ trong l*и, khiến Tiên Tôn giật bắn cả người, gần như là muốn bắn ra ngay lập tức, nhưng cố tình lại thiếu một chút xíu nữa mới được thỏa mãn.

“Là vị nào?”

Tiên Tôn vẫn bướng bỉnh lắc đầu.

Lý Đại Túc lại dỗ dành theo cách trước đó: “Tiên Tôn nói ra ta sẽ cho Tiên Tôn sảng khoái.”

Hình phạt tìиɧ ɖu͙© này thực sự rất lợi hại, cơ thể song tính trời sinh đã dâʍ ɖu͙©, Tiên Tôn tựa như bị hàng ngàn con kiến

ngậm nhấm trái tim, y gần như là phát điên, lời thật lòng liền tuột ra khỏi miệng: “Trấm… Diệm Ma Tôn…”