Chương 20

Mỗi tấc cơ thể quyến rũ tuyệt mỹ của Tiên Tôn hiện giờ đã bị Lý Đại Túc nhìn thấy hết một cách tường tận, chỉ còn lại chút thịt cuối cùng trong âʍ ɦộ của y là còn được che khuất chưa bị người khác nhìn thấy.

Nhưng Lý Đại Túc lại khăng khăng muốn y tự mình phá hủy chút trong sạch cuối cùng này.

Vi Vân không thể làm ra hành vi như đắm chìm trong trụy lạc này, y lắc đầu van xin: “Ta không muốn…”

Lý Đại Túc đáp lại bằng cách thúc hông lên.

Vi Vân bị hắn ôm trong lòng, lưng tựa vào háng của người đàn ông.

Trước đó, lực chú ý của Vi Vân đều đổ dồn vào tư thế dâʍ đãиɠ của mình, bây giờ khi Lý Đại Túc đẩy hông lên, y mới nhận ra có một con quái vật vừa cứng vừa nóng đang chọc vào sống lưng của mình.

“Xem ra Tiên Tôn muốn được đυ. đây mà.” Lý Đại Túc thản nhiên nói.

Thứ đó là…!!!

Vi Vân Tiên Tôn đột nhiên hiểu ra, y kinh hãi trợn to hai mắt, sắc mặt tái nhợt.

“Không biết Tiên Tôn thích được đυ. trong tư thế nào? Tư thế Quan Âm tọa liên như bây giờ có được không?” Lý Đại Túc vừa nói, vừa nâng hai bờ mông của Vi Vân bế y lên.

Vi Vân hoảng hốt hét lên: “Không được!”

Lý Đại Túc nhéo cánh mông đầy đặn của Tiên Tôn một cái thật mạnh, “Tiên Tôn chịu nghe lời chưa?”

Vi Vân sợ hết cả hồn, giọng nói run rẩy như sắp khóc đến nơi: “Nghe lời.”

“Vậy thì mời Tiên Tôn.”

Sau khi Lý Đại Túc nói xong câu này, Vi Vân liền cảm thấy linh lực khống chết hai tay mình đã buông lỏng.

Nhưng y vẫn không thể sử dụng bất kỳ thuật pháp nào, chỉ có thể di chuyển mà thôi.

Vi Vân chậm chạp đưa tay xuống háng một cách xấu hổ bất kham.

Lý Đại Túc nói: “Phải sử dụng cả hai tay.”

Y đành phải đưa cánh tay còn lại xuống.

Lý Đại Túc lại nói: “Phải dùng ngón tay vạch hai mép l*и ra hai bên mới được.”

Vi Vân bất lực, cực kỳ không cam lòng rưng rưng nước mắt lấy bốn ngón tay ngọc ngà mảnh khảnh nắm lấy hai mép thịt nhô lên.

Hai mép thịt ngoài của y vô cùng căng mọng và mềm mại, khi bị ngón tay niết lấy liền biến dạng, khiến người ta có cảm giác như thể chúng sẽ tan chảy nếu bị ngậm vào miệng.

Y làm đến bước này đã cố gắng hết sức, không còn đủ dũng khí để tiếp tục nữa.

Nhưng ác ma phía sau vẫn đẩy eo thúc giục y.

Tiên Tôn cắn răng, hạ quyết tâm, dưới tay dùng sức một cái, lớp bảo vệ cuối cùng của nơi bí mật liền bị chính y banh ra.

Mép l*и đáng thương bị lật ra ngoài, để lộ ra lớp màng nhầy đỏ như máu ướŧ áŧ ở bên trong.

Hộŧ ɭε nhỏ phía trên bởi vì chưa bao giờ bị chơi đùa nên chỉ có kích thước bằng hạt đậu, ngượng ngùng thu mình trong cuốn thịt, trông non mềm vô cùng.

Mép l*и nhỏ ẩn bên trong hai mép l*и ngoài hơi khép hờ, kích cỡ nhỏ hơn nữ nhân bình thường một chút, ngày thường thì ngoan ngoãn co lại trong âʍ đa͙σ, nhưng một khi nhìn thấy ánh sáng lại giống như bị giật mình mà ngậm chặt miệng ở trong âʍ ɦộ.

Bên ngoài mu l*и thì trắng hồng, bên trên có khá nhiều lôиɠ ʍυ đen mọc lộn xộn, trong vô cùng dâʍ đãиɠ, nhưng sau khi vạch bên trong ra lại rực rỡ như hoa đào, vừa kiều diễm quyến rũ, hoàn toàn là dáng vẻ mà nam nhân yêu thích, không hề giống vẻ ngoài thuần khiết trong sáng của chủ nhân nó.

Trái tim Vi Vân là một mảnh lạnh lẽo.

Cơ thể đáng xấu hổ của y đã hoàn toàn bại lộ trước mặt người khác, kể từ giờ, y không còn trong sạch nữa.

Trong lúc tuyệt vọng, y tựa như nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ lại tà ác của Trấm Diệm Ma Tôn, còn có đôi mắt cười như không cười của hắn.

Trước kia Vi Vân luôn không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, đôi khi đối diện với nó y sẽ trộm đỏ mặt, tim đập rộn hồi lâu.

Lúc này, y cảm thấy đôi mắt phượng hẹp dài của Ma Tôn ở trong hư không đang dửng dưng nhìn y dang rộng hai chân, bày tư thế hèn hạ mặc người thưởng thức, lộ ra toàn bộ lỗ l*и xinh đẹp của mình, chủ động cho người ta xem lỗ thịt đỏ hỏn tận cùng ở bên trong.

Cảm giác phản bội mãnh liệt khiến tâm y như tro tàn, một giọt nước mắt từ khóe mi lăn dài xuống.

Tên nô bộc cúi đầu nhìn y, lạnh lùng nói: “Tiên Tôn khóc cái gì?”

Vi Vân cắn môi không chịu nói.

“Đến nước này rồi mà Tiên Tôn vẫn còn muốn thủ thân như ngọc vì người trong lòng sao?”

Vi Vân run rẩy nói: “Ngươi đã nói, hôm nay sẽ không…”

Lý Đại Túc cười khẩy, hắn cúi đầu, thè lưỡi liếʍ đi giọt nước mắt đó, để lại một vệt nước ái muội.

“Vậy cũng phải xem coi Tiên Tôn đã bị chưa phá trinh hay chưa.”

Hắn lại ngẩng đầu lên nhìn vào miệng l*и đang rộng mở của Vi Vân một cách càn rỡ.

Không biết có phải vì trước đây đã từng bị trêu đùa như vậy hay không, mà màu sắc của lỗ l*и còn đỏ và hấp dẫn hơn cả núʍ ѵú to của Vi Vân, nhưng nó không sẫm màu như những lỗ l*и đã bị chơi nát.

Thân thể của Tiên Tôn ở độ giữa thành thục và chưa thành thục, khiến người ta muốn hái nó xuống, nhưng lại cảm thấy hương vị có lẽ sẽ ngon hơn nếu đợi thêm một chút.

Ánh mắt của Lý Đại Túc bất giác trở nên sâu thẳm và nhớp nháp, dính chặt vào lỗ l*и mong manh của y, rồi trở nên hung hãn vạn phần, như muốn dùng ánh mắt xâm chiếm lỗ thịt ấy.

Vi Vân hoảng sợ trước những gì mình nhìn thấy trong gương, y cảm thấy thứ mà Lý Đại Túc vừa liếʍ không phải là khóe mắt mà là lỗ l*и của mình, thứ Lý Đại Túc liếʍ không phải là nước mắt của y, mà là dâʍ ŧᏂủy̠ trong l*и y.

Y chưa bao giờ làʍ t̠ìиɦ, không biết rằng xấu hổ là chất xúc tác tốt nhất cho du͙© vọиɠ, y cũng không biết trên thế gian này có một loại người thích để lộ vùиɠ ҡíи và sẽ vô cùng phấn khích nếu người khác nhìn thấy.

Y chỉ biết bị Lý Đại Túc nhìn như vậy tay chân y liền mềm nhũn, âʍ đa͙σ và bụng dưới đau nhức, trướng căng, tê dại và ngứa ngáy, không biết là thoải mái hay là khó chịu.

Nước trong lỗ l*и dâng lên và phun ra từng đợt chẳng thể kiềm nổi, nó chảy dọc xuống rãnh mông, khiến khu vực xung quanh c̠úc̠ Ꮒσα mềm mại và lầy lội, chiếc quần trong đã ướt đẫm một mảnh.

Dươиɠ ѵậŧ nhỏ phía trước chưa từng mềm xuống giờ đã vểnh lên cao, độn lên một chiếc lều nhỏ trong đũng quần, cố gắng thu hút sự chú ý của người đàn ông một cách phô trương.

“Bình thường Tiên Tôn luôn lạnh lùng băng giá, nhưng không ngờ nơi riêng tư lại có thể dâʍ đãиɠ đến vậy. Xem ra Tiên Tôn muốn bị người khác nhìn lỗ l*и đến phát điên rồi.”

Không phải! Không phải!

Vi Vân không hiểu tại sao mình lại có thể dâʍ đãиɠ đến vậy, nhưng y không thể quan tâm điều đó nữa.

Kɧoáı ©ảʍ bị Lý Đại Túc cưỡиɠ ɧϊếp bằng ánh mắt giày vò y chết đi sống lại, nhưng hiện giờ ngoại trừ lỗ l*и ra y không thể kiểm soát được bộ phận cơ thể nào của mình, y chỉ có thể trơ mắt nhìn âʍ ɦộ của mình như con cá bị mất nước mà liều mạng há miệng đớp không khí, thậm chí mơ hồ có thể nhìn thấy phần thịt đỏ non mềm ở bên trong, như thể đang nóng lòng muốn nuốt chửng ©ôи ŧɧịt̠ lớn của Lý Đại Túc.

Y tuyệt vọng lắc đầu cầu xin: “Đừng nhìn…làm ơn.. xin ngươi đừng nhìn.”

Y vừa cầu xin, vừa vạch l*и cho người ta xem, lời cầu xin có vẻ không thành thật chút nào.

Lý Đại Túc bất mãn nói: “Trí nhớ của Tiên Tôn kém thật đấy, không bao giờ nhớ khi cầu xin người khác phải nói đầy đủ.”

Lòng tự trọng kiêu ngạo của Vi Vân đã sụp đổ dưới sự tra tấn của Lý Đại Túc, y chỉ muốn kết thúc hình phạt dâʍ ɖu͙© này càng sớm càng tốt, y cố gắng nói: “Xin ngươi… đừng nhìn… đừng nhìn… l*и… của ta…”

“Chắc tại tiểu nhân nói không rõ ràng, Tiên Tôn cầu xin người khác, thì phải nói hết mấy lời dâʍ đãиɠ. Như vầy đi, nếu mấy lời dâʍ đãиɠ của Tiên Tôn khiến ta thấy vui, hôm nay ta sẽ không xem l*и của Tiên Tôn nữa, ngài thấy sao?”

Ban đầu mỹ nhân Tiên Tôn không hiểu nói lời dâʍ đãиɠ nghĩa là gì, nhưng ngặt nỗi Lý Đại Túc suốt ngày nói vào tai y rất nhiều lời tục tĩu, y nghe riết cũng hiểu rồi.

Y bị du͙© vọиɠ hành hạ đến thần trí bất minh, không ngờ lại ngoan ngoãn nghe theo hắn, nói ra hết những lời trong lòng.

“Xin chàng… đừng nhìn l*и da^ʍ của người ta nữa… ưm… l*и của người ta thật sự chưa bị ai chạm vào hết, hôm nay cũng là… lần đầu tiên bị người khác nhìn… a… Bị chàng nhìn thấy hết rồi, xấu hổ chết đi được…”

“Chàng đừng nhìn nữa, lỗ l*и bị nhìn ngứa lắm, sướиɠ quá, sắp không chịu nổi nữa rồi… Ta khó chịu lắm… cầu xin chàng…”

Vi Vân đang nói năng lộn xộn thì hai mắt của Lý Đại Túc đã tối sầm lại, hắn đột nhiên đút một ngón tay vào trong miệng l*и.

Làn da thô ráp chà mạnh vào lỗ l*и mỏng manh, Vi Vân hét lên một tiếng cao vυ"t, sướиɠ đến hai mắt trợn ngược, lỗ l*и theo phản xạ kẹp chặt lại, khóa chặt ngón tay ở bên trong, tầng tầng lớp lớp thịt trong lối vào nhiệt tình quấn lấy, không biết là muốn đuổi vị khách không mời này đi hay giữ người ta ở lại.

Lý Đại Túc lấy tay còn lại vỗ mạnh vào mông to của Tiên Tôn.

“Thả lỏng ra.”

Tuy nhiên, mỹ nhân Tiên Tôn lại như không thể hiểu được những gì người khác đang nói, y chỉ biết mở to đôi mắt đẫm lệ, bất lực và bẽ bàng nhìn mình trong gương với tư thế dâʍ đãиɠ bị người ta thọc tay vào l*и.