Chương 16

Ba người trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn là Viễn Sơn Tiên Quân đứng lên trả lời.

“Dung nhan Tiên Tôn tựa trích tiên,” Gã nói, “Đương nhiên có rất nhiều người trong tam tộc ngưỡng mộ ngài.”

Khi Vi Vân nghe gã nói như vậy, y cảm thấy những gì mình vừa nói thật mất mặt và đáng xấu hổ.

Viên Sơn đổi chủ đề: “Có điều đúng như Tiên Tôn đã nói ——”

Gã còn chưa kịp nói gì thì đã bị người đứng đầu Nhân tộc ngắt lời.

“Nếu đã như vậy thì còn những ai ngưỡng mộ ta xin các trưởng lão trình lên đây.”

Chỉ trong vòng thời gian một tách trà, ba người đã bị á khẩu ba lần.

Vi Vân Tiên Tôn thường ngày không quan tâm đến chuyện trần tục, là người dễ bắt nạt nhất, nhưng hôm nay y dường như đã trở thành một con người khác, biết hùng hổ dọa người.

Trong lòng bọn họ rất nghi hoặc bất an, ánh mắt nhìn Tiên Tôn cũng không khỏi thay đổi.

Ba người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng Viễn Sơn Tiên Quân lớn tuổi nhất lên tiếng: “Người ngưỡng mộ Tiên Tôn trải dài khắp thiên hạ, bọn ta thật sự không đếm xuể.”

“Ồ, nếu là vậy, thì hãy đưa cho ta danh sách những người đã cầu hôn.”

Vi Vân lặp lại lời nói của Lý Đại Túc một cách khô khan.

Một mặt y vừa thắc mắc không biết người đàn ông này muốn làm gì với thứ đó, mặt khác, y lại vì không chịu nổi ngứa ngáy ở giữa hai chân mà rất bất đắc dĩ, nhưng lại tham lam sự thỏa mãn và sung sướиɠ ngắn ngủi vừa rồi, y hy vọng người đàn ông này sẽ tiếp tục xoa l*и cho y.

Lý Đại Túc cười nói: “Chưởng môn rất thông minh, xứng đáng được khen thưởng.”

Sau đó mỹ nhân Tiên Tôn cũng như ý nguyện mà được người ta chơi đùa với cái l*и xinh đẹp của mình.

Lần này Lý Đại Túc đã thay đổi cách khác.

Đầu tiên hắn dùng ngón tay cẩn thận vén lên đám lôиɠ ʍυ thưa thớt ở trên mép l*и, sau đó níu lấy vài cọng rồi nhẹ nhàng kéo ra.

Hôm qua khi Tiên Tôn tự bứt lông mình, y chỉ cảm thấy đau đớn và nhục nhã, nhưng bị người khác túm lấy lôиɠ ʍυ lại là một cảm giác hoàn toàn khác.

Chân lôиɠ ʍυ bị kéo lên hơi tê dại, lại giống như được người ta mơn trớn nhẹ nhàng, cảm giác khá là dễ chịu.

Những chiếc móng tay bằng phẳng cùng với bụng ngón tay theo động tác giật lông của Lý Đại Túc như có như không cào vào mặt ngoài của môi l*и múp mẩy, khiến Tiên Tôn vô thức siết chặt đùi và ngón chân.

Vi Vân cảm thấy lỗ l*и của mình giống như một món đồ chơi, đang bị người ta da^ʍ ô một cách sỗ sàng.

Tình cảnh trong tưởng tượng của y quá mức sắc tình, y xấu hổ đến nỗi không quan tâm đến những trưởng lão ở phía dưới sẽ nhìn mình như thế nào, y nhịn không được khép hai chân lại, muốn kẹp lấy bàn tay đang tɧác ɭoạи trên l*и mình và bảo nó đừng di chuyển nữa.

Y hầu như không còn nghe rõ giọng nói của những người bên dưới rồi.

Viễn Sơn Tiên Quân nói: “Tiên Tôn muốn chọn trong số những người đó sao? Thứ lỗi cho thuộc hạ nói thẳng, Tiên Tôn có thân phận cao quý, nhưng thân phận, phẩm hạnh và tu vi của nhiều người trong số họ còn lâu mới xứng với Tiên Tôn, sẽ lãng phí thời gian của Tiên Tôn.”

Những người này rõ ràng không muốn giao ra.

Vi Vân không biết bọn họ muốn giấu mình cái gì, nhưng làm như vậy, y càng tò mò trong danh sách có những ai, tại sao Lý Đại Túc lại muốn đòi danh sách, còn các trưởng lão của Liên Minh Tiên Môn lại cố gắng lảng tránh.

Đang lúc y chuẩn bị nói chuyện, hai mép l*и đột nhiên bị người ta bóp chặt lại với nhau, hộŧ ɭε ở bên trong cách một lớp thịt bị hai ngón tay véo mạnh, kɧoáı ©ảʍ như dòng điện lập tức nảy lên giữa hai chân y.

Vi Vân Tiên Tôn bị bất ngờ muốn há miệng hét lên, nhưng y đã nhanh chóng cắn đầu lưỡi, cuối cùng chỉ phát ra một tiếng rêи ɾỉ mơ hồ trong cổ họng.

Ba người phía dưới lập tức lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.

Tiêu rồi!

Vi Vân hoảng sợ, vội vàng ra đòn phủ đầu: “Ta không thể xem danh sách sao?”

Y “xoẹt” một tiếng đứng dậy, một mặt là vì kɧoáı ©ảʍ giữa hai chân nếu không di chuyển sẽ khiến y phát điên, mặt khác y còn cố ý uy hϊếp những trưởng lão chỉ biết lừa gạt y.

“Hay là nói,” Y từ trên cao nhìn xuống chất vấn “Bên trong có thứ gì đó không thể cho người khác biết?”

Biệt Vi Tiên Quân vội vàng đứng lên hành lễ nói: “Tiên Tôn nặng lời rồi, ta sẽ báo cáo lại với Liên Minh Tiên Môn, nhanh chóng chỉnh lý danh sách trình lên ngài.”

Hai người còn lại cũng đứng lên, ngập ngừng bày tỏ sẽ làm theo.

Vi Vân cảm thấy mình đã kiệt sức, không thể giả vờ được nữa, y không muốn quan tâm liệu Lý Đại Túc còn chỉ thị nào khác không, vội xua tay bảo ba người lui xuống.

Sau khi ba người rời khỏi cung điện, Lý Đại Túc cười nói: “Chưởng môn thật là oai phong.”

Vi Vân tức giận nói: “Ngươi bớt nói nhảm đi, nhanh chóng giải da^ʍ độc cho ta.”

Lý Đại Túc nói: “Ta rất bận, quản sự của ngài bảo ta đi quét dọn Đệ Tử Đường.”

Vi Vân tức giận đến nghiến răng, cái tên lưu manh này thật vô lại, nhưng y chẳng thể làm gì được hắn.

“Ngươi lại muốn giở trò xấu gì nữa?”

Lý Đại Túc chỉ nói: “Xin Chưởng môn trở về tẩm cung đợi một lát, sau khi xong việc ở đây tiểu nhân sẽ đi giải độc cho Chưởng môn.”

“Nhưng…” Vi Vân cứ đi vòng quanh hành lang để giảm bớt cơn ngứa ở âʍ ɦộ mình, “Nhưng nơi đó của ta khó chịu lắm.”

Lý Đại Túc dỗ dành: “Nếu khó chịu thì Chưởng môn cứ tự mình xoa đỡ trước đi.”

Cái gì? Bảo y tự xoa l*и sao?

Làm sao được chứ?

Từ nhỏ Vi Vân đã được sư tôn Khúc Châu chăm sóc cẩn thận, tính tình vừa thanh cao vừa lạnh lùng, không ai dám bàn luận chuyện phong hoa tuyết nguyệt trước mặt y, y chưa từng nghe nói thế gian còn có thuyện tự thủ da^ʍ như vậy.

Bây giờ lại nghe Lý Đại Túc nói chuyện da^ʍ ô đó một cách nhẹ nhàng bâng quơ đến thế, y sợ đến mức cả người thấy không ổn.

Y không dám tiếp tục nói chuyện với tên da^ʍ tặc này nữa, nên đỏ mặt dùng thuật dịch chuyển tức thời chớp mắt cái đã trở về tẩm cung.