Chương 17

Trở về trong kết giới của mình, xung quanh không còn người nào khác, trái tim vẫn luôn treo cao của Tiên Tôn cuối cùng cũng buông xuống.

Nhưng da^ʍ độc giữa hai chân vẫn đang giày vò y.

Vi Vân không phải y tu cũng không phải đan tu, cũng không dám nhờ cậy sự giúp đỡ của các trưởng lão hai bộ môn này, nhưng nếu muốn y tự xoa nơi đó…

Y do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định đi xem tình hình hiện tại của nơi đó trước.

Hiển nhiên nơi đó không phải chỉ cần cúi đầu là nhìn thấy được.

Không banh chân ra cũng sẽ không nhìn thấy được.

Nhưng chỉ mặc một chiếc áo mỏng dạng chân ra trước gương tự nhìn mình thì…

Mỹ nhân xấu hổ đến mức cả người đỏ ửng, hơi thở bất giác trở nên gấp gáp hơn.

Y bị Lý Đại Túc dạy dỗ một ngày một đêm, đã làm rất nhiều chuyện dâʍ ɭσạи mà trước đây y còn chưa từng nghĩ tới, y đã dần có nhận thức với chuyện tìиɧ ɖu͙©, cơ thể vốn đẹp đẽ nhưng không thú vị của y bây giờ đã lộ ra mấy phần quyến rũ khiến người ta nhộn nhạo khó nhịn.

Vi Vân rũ mắt cắn môi, xấu hổ ngồi xuống giường nhỏ, sau đó vẫy tay một cái, từ trong kho chứa đồ trong cung điện lấy ra một vật, đặt nó ở trước giường.

Vật đó khi lấy ra không lớn hơn bàn tay, sau khi đặt xuống đất, liền nhanh chóng phóng to ra, nháy mắt đã biến thành Tiên Kính rộng bốn thước, cao hơn tám thước.

Tiên Kính được làm từ một khối pha lê trong suốt rắn chắc, phía sau phủ một lớp bạc, thứ này soi rõ hơn gương đồng của con người nhiều.

Lúc này cửa ra vào và cửa sổ đều đóng kín, nến chưa được đốt, trong phòng mờ tối không nhìn rõ thứ gì.

Nhưng khối đá pha lê trong suốt lại tỏa sáng trong bóng tối, vẫn soi sáng được toàn bộ cảnh xuân trên giường.

Vi Vân chần chừ hồi lâu, mới do do dự dự nhướn hàng mi dài lên, nhìn vào gương.

Chỉ một cái liếc mắt, y đã đỏ mặt tim đập nhanh vội cụp mắt xuống.

Cơ thể này của y… Thật sự…

Chẳng ra làm sao…

Làn da trắng như ngọc, nhìn trong gương như được bao phủ trong một vầng sáng.

Cặρ √υ" to vểnh cao, trông thật nõn nà mềm mại, điểm xuyết trên đó là hai núʍ ѵú cực đại.

Hai núʍ ѵú đã bị vải áo chà xát đến đỏ bừng, cương cứng nhú đầu ra, đội lớp áo mỏng lên hai cục thịt vô cùng bắt mắt.

Trong đầu Vi Vân tràn ngập hình ảnh núʍ ѵú và quầng vυ" to màu đỏ tươi trên làn da trắng như ngọc của mình.

Trước đó… không ngờ y vẫn luôn xuất hiện trước mặt mọi người với hai bầu vυ" lớn và gợi cảm đến vậy.

Khi y bước đi, cặρ √υ" lớn và núʍ ѵú đầy đặn của y sẽ biến thành một thứ gì đó rất khó coi!

Lý Đại Túc đã nhìn thấy hết không sót một chỗ nào.

Bây giờ khắp cơ thể y chỉ có trong lỗ l*и là chưa bị người ta nhìn thấy.

Nếu y còn muốn xem tình trạng hiện tại của âʍ ɦộ mình, chẳng phải đồng nghĩa với việc nơi bí mật cuối cùng cũng bị người ta nhìn thấy sao?

Tiên Tôn xấu hổ đến mức co ro như một quả bóng ở trên giường, dũng khí vừa mới khơi dậy trong nháy mắt liền biến mất.

Nhưng da^ʍ độc lại chẳng biết thương hương tiếc ngọc, vẫn liên tục tàn nhẫn hành hạ y.

Chất độc đó dường như đã xâm nhập vào cơ thể, cơn ngứa ngáy lan ra từ xương mu, Tiên Tôn bị tra tấn đến mức không thể chịu nổi, phát ra một tiếng rêи ɾỉ như khóc.

Y gần như khỏa thân nằm trên giường, vô thức lắc lư eo và hông, tạo nhiều tư thế quyến rũ và gợϊ ɖụ©, nhưng cơn ngứa không thuyên giảm chút nào.

Mái tóc dài của y bị chính y vò rối, xõa lộn xộn trên ngực, khiến làn da trắng như tuyết và núʍ ѵú đỏ rực bên dưới trông đặc biệt diễm lệ.

Ánh huỳnh quang của thạch anh chiếu sáng toàn bộ giường, mỹ nhân nằm trên giường đang vặn vẹo điên cuồng, cặρ √υ" lớn trước ngực cũng đung đưa qua lại.

Y lại cong chân lên, vạch mông sang một bên làm ra tư thế chờ được đυ., trong rãnh mông trơn nhẵn non mềm, lộ ra c̠úc̠ Ꮒσα hồng hào và âʍ ɦộ xinh đẹp không ngừng mấp máy miệng, như thể đang đói khát chờ người cho ăn.

Hai mắt của mỹ nhân nhòe đi, trong miệng rêи ɾỉ ư ử liên tục, cả người toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

Khi Lý Đại Túc bước vào, hắn nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng hương diễm ở trên giường.

Hắn biết thể chất của người song tính đặc thù, rất nhiều Đại Ma nổi tiếng đều có sủng nô là người song tính, nhưng hắn không ngờ Vi Vân Tiên Tôn, người đã thanh tu ba trăm năm không biết gì về tìиɧ ɖu͙©, lại có thể tự học mà không cần thầy dạy, tạo ra tư thế quyến rũ đến thế.

Hắn cười khẽ nói: “Chưởng môn đúng là một thằng điếm cực phẩm.”

Mỹ nhân nằm trên giường chợt cứng đơ người, sau đó y vội vàng ngồi dậy, nhanh chóng lùi về sau, dựa lưng vào tường, khoanh tay che trước ngực, rồi ngẩng đầu trừng mắt nhìn Lý Đại Túc mắng: “Ngươi! Ai cho phép ngươi vào đây!”

“Tiểu nhân đã gõ cửa, nhưng Chưởng môn không đáp lại, tiểu nhân sợ Chưởng môn bị bệnh nên mới tự ý xông vào.”

Lý Đại Túc xấu xa lia mắt nhìn da thịt trắng nõn đang phơi bày ra ngoài của Vi Vân Tiên Tôn, “Không ngờ lại quấy rầy chuyện vui của Chưởng môn.”

Nói như thể y đang làm chuyện gì đen tối lắm vậy.

Rõ ràng y chỉ… chỉ khó chịu quá mà thôi.

Vi Vân xấu hổ buồn bực trừng mắt nhìn người đàn ông cao lớn thô kệch trước mặt.

Nhưng cũng không biết là vì sợ hãi hay vì nguyên nhân nào khác, mà lúc này da^ʍ độc không còn kịch liệt như trước đó nữa, biến thành một loại kí©h thí©ɧ nhẹ nhàng kéo dài, khiến đầu óc Vi Vân tỉnh táo hơn một chút.

Sau khi tỉnh táo lại, y lập tức hối hận.

Vừa nghĩ đến những hành vi dâʍ đãиɠ vừa rồi của mình đã bị Lý Đại Túc nhìn thấy hết, y thà đầu óc mình không tỉnh táo còn hơn.

“Ngươi vào đây làm gì?”

Lý Đại Túc đưa hai tay ra.

Lúc này Vi Vân mới phát hiện trong tay hắn có một chiếc hộp nhỏ.

“Đây là văn thư của Liên Minh Tiên Môn. Quản sự bảo tiểu nhân đưa cho Chưởng môn.”

Sao văn thư của Liên Minh Tiên Môn lại có thể được giao cho một người hầu quét dọn thấp hèn?

Vi Vân biết chắc người đàn ông này đã dùng thủ đoạn mờ ám nào đó để có được văn thư này.

Nhưng y đã chết lặng trước những hành động tác oai tác quái của người này rồi, y lười đi truy cứu, vừa định đưa tay ra nhận thì y chợt ý thức được mình đang trần như nhộng, y vội lấy một bộ Thiên y từ trong vòng trữ vật ra, dùng thuật pháp mặc vào.

Lý Đại Túc cười nói: “Chưởng môn keo kiệt thiệt đó, cũng đâu phải là chưa từng nhìn thấy đâu.”

Lời nói của hắn khiến Vi Vân nhớ đến những gì bản thân đã nhìn thấy trong gương, y vừa xấu hổ vừa tức giận, chỉ muốn dùng kiếm đâm chết tên cẩu tặc này.

Y bước xuống giường, cầm lấy hộp đựng văn thư, chỉ vào cửa cung nói: “Ngươi có thể đi rồi.”

Lý Đại Túc hỏi: “Chưởng môn không muốn giải da^ʍ độc sao?”

Vi Vân đã sớm học được bài học, biết người này bây giờ chủ động muốn giải độc cho mình chắc chắn trong lòng không có ý tốt gì, y căm tức nói: “Ngươi lại muốn giỡn cợt ta thế nào nữa?”

Lý Đại Túc làm ra vẻ rất chân thành: “Ta chưa bao giờ giỡn cợt Chưởng môn.”

Vi Vân giận dữ quát: “Bức tượng đó thì sao!”

Không biết Lý Đại Túc từ đâu móc ra tượng ngọc.

Phần đế dày nặng của bức tượng đã biến mất, nó nằm ngay trên bàn tay to lớn của hắn, không biết xấu hổ mà chổng mông vạch đít hướng về phía Vi Vân.

Vi Vân nhớ lại lúc Lý Đại Túc đi vào, y cũng đang quay lưng về phía hắn, chổng mông vặn vẹo tới lui, y nhục nhã vô cùng, vội vàng quay đầu đi nói: “Ngươi thu lại thứ vô liêm sỉ đó đi! “

Lý Đại Túc duỗi ra một ngón tay thô dài, ngay ở trước mặt y mà sờ mó mu l*и căng phồng giữa hai chân bức tượng.

Vi Vân chỉ cảm thấy lỗ l*и của mình như bị một bàn tay to lớn úp lên, chà xát thật mạnh từ trên xuống dưới, y sợ hãi hét lên một tiếng, lập tức khép hai chân lại.

“Ngươi! Đồ vô lại!”

Lý Đại Túc nói: “Vật này có thể chia sẻ năm giác quan của Chưởng môn. Khi có nó ở bên cạnh, Chưởng môn không cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều sao? Sao có thể coi là đùa giỡn được?”

“Nhưng ngươi… Ngươi…” Tiên Tôn tức muốn chết, nhưng lời chỉ trích quá xấu hổ, y không thể nói ra miệng được, đành phải nói: “Làm vậy sao có thể gọi là giải độc!”

“Muốn giải độc rất đơn giản, thứ cỏn con đó chỉ có tác dụng trợ hứng, sau khi Chưởng môn và người khác song tu thì tự nhiên nó sẽ hết.”

Nhắc đến song tu, Vi Vân mới nhớ tới văn thư trong tay mình.

Lý Đại Túc một mực yêu cầu Liên Minh Tiên Môn giao ra thứ này, cũng không biết hắn có ý đồ gì.

Trước mắt y không có ý định cùng người khác song tu nên đành phải giữ lại bức tượng bên cạnh mình thôi.

Y nghiến răng nghiến lợi, cố nén xấu hổ cầm lấy bức tượng sắc tình trong tay Lý Đại Túc, tùy tiện ném lên giường rồi nói: “Ngươi muốn văn thư này làm gì?”

“Đương nhiên là muốn xem thử.”

Vi Vân hơi sửng sốt, trong lòng chợt lóe lên một ý nghĩ.

“Ngươi có tên trong danh sách này?”

Lý Đại Túc nói: “Có hay không mở ra xem là biết thôi.”

Vi Vân sáng tỏ trong lòng, nói như vậy thì đã ngầm thừa nhận rồi.

Người dưới vỏ bọc Lý Đại Túc cũng đã gửi lời cầu hôn đến Liên Minh Tiên Môn.