Chương 15

Sao lại…Sao lại như thế được?

Hiếm lắm y mới cương quyết được một lần, đã sắp đấu võ mồm thắng ba vị trưởng lão rồi, nhưng tại sao da^ʍ độc lại cố tình nhảy ra vào lúc này?

Cả người Vi Vân cứng đờ, nhất thời tâm thần đại loạn.

Cơn ngứa xâm nhập dày đặc vào da thịt mỏng manh vùng âʍ đa͙σ, giống như những sợi dây leo cực nhỏ, quấn quanh hộŧ ɭε và lỗ l*и nhạy cảm, sau đó chui vào trong lỗ, móc lấy du͙© vọиɠ cháy bỏng sâu trong bụng dưới khiến nó cháy bùng lên.

Mỹ nhân Tiên Tôn bất an ngồi trên chủ tọa, ước gì mình có thể bắt chéo chân, lắc cái mông to, ma sát thật mạnh vào âʍ ɦộ của mình, nhưng vì đang ở trước mặt người khác nên y không thể để lộ ra biểu tình dâʍ đãиɠ.

Vi Vân không có tâm trí đoán xem Lý Đại Túc đang buồn bực cái gì, y khó chịu đến muốn bật khóc.

Lý Đại Túc còn làm bộ làm tịch giải thích bên tai y: “Ta quên nói với Chưởng môn, thuật dịch chuyển ngũ quan trên bức tượng có thể gánh chịu một phần cảm giác của Chưởng môn, giúp giảm bớt cơn ngứa của Chưởng môn. Nhưng tiếc là dâʍ ŧᏂủy̠ của Chưởng môn chét lên quá ít, chỉ có thể cầm cự được một khắc.”

Điều này có nghĩa da^ʍ độc trong người y vẫn chưa được chữa khỏi sao?

Vi Vân Tiên Tôn vừa hoảng vừa sợ, giữa hai chân ngứa ngáy khiến y sắp phát điên, y thực sự sợ mình không trụ nổi sẽ phát da^ʍ trước mặt các trưởng lão của Liên Minh Tiên Môn.

Rốt cuộc Lý Đại Túc muốn thế nào?

Cố tình lúc này Ngọc Trúc Tiên Quân ở phía dưới vẫn đang nói: “Vậy Tiên Tôn muốn chọn lại một người khác trong số những người được ứng tuyển sao?”

Vi Vân chưa hiểu rõ ngọn ngành.

Y miễn cưỡng nói: “Để ta xem xong rồi quyết định.”

“Tiên Tôn,” Viễn Sơn Tiên Quân nói: “Thể chất của ngài không thể trì hoãn được nữa. Cho dù bây giờ quyết định, e rằng cũng không đợi được tam môi lục sính, bắt buộc phải làm nghi thức kết đạo lữ ngay!”

Vi Vân bị da^ʍ độc hành hạ cho đầu óc rối bời, không nghĩ ra được lời nào để từ chối Viễn Sơn Tiên Quân.

Nhưng lúc này Lý Đại Túc lại nói: “Nếu Chưởng môn chịu nghe lời, tiểu nhân sẽ xoa l*и cho Chưởng môn.”

Chuyện đã đến nước này, mỹ nhân Tiên Tôn cũng không thể rụt rè nữa, y vội vàng gật đầu.

Viễn Sơn Tiên Quân cho rằng Vi Vân đồng ý với lời nói của gã, bèn nói: “Nếu Chưởng môn đã biết cái nào lợi cái nào hại, hôm nay nên chọn người luôn đi.”

Khi gã nói, Lý Đại Túc cũng đang nói vào tai Vi Vân, yêu cầu y lặp lại những lời này với các trưởng lão của Liên Minh Tiên Môn.

Vi Vân nghe xong có chút kinh ngạc, nhưng cũng không nghĩ nhiều, ngoan ngoãn nói: “Viễn Sơn Tiên Quân nói đúng, kết khế ước rất cấp thiết, nhưng cũng nên thận trọng. Về phần thân thể của bổn tọa, các trưởng lão không cần phải lo lắng, tiên sư đã đoán trước được chuyện ngày hôm nay, nên đã để lại cho bổn tọa biện pháp đối phó, hẳn là vẫn có thể chống đỡ thêm mấy ngày nữa.”

Ba vị trưởng lão trong đại sảnh một bộ “Ngươi lừa quỷ à, có cách đối phó sao không nói ra sớm?”

Nhưng bọn họ không dám đối đầu trực tiếp với y.

Vi Vân tiếp tục lặp lại: “Về việc chọn đạo lữ, bổn tọa còn có một vấn đề.”

Ngọc Trúc Tiên Quân nói: “Mời Tiên Tôn nói.”

“Đồng ý làm đạo lữ của bổn tọa chỉ có ba, bốn người thôi sao?”

Ba vị trưởng lão đều giật mình.

Vi Vân đang định nói tiếp, thì đột nhiên cảm giác được hai mép l*и giữa háng bị người nào đó sờ một cái, khiến y sợ hãi đến suýt chút nữa nhảy ra khỏi chỗ ngồi.

Lý Đại Túc còn ghé vào tai y hỏi: “Tiên Tôn thấy sướиɠ không?”

Mỹ nhân Tiên Tôn xấu hổ đến mức muốn dùng ngón chân cào mặt đất.

Sướиɠ thì sướиɠ thật.

Nhưng y đang ngồi ngay ngắn trên ghế, ra vẻ đạo mạo nói chuyện một cách nghiêm túc với người khác, trong khi lỗ l*и lại bị ai đó sờ soạng…

Chuyện này chắc chắn là do thuật dịch chuyển năm giác quan gì đó gây ra!

Khi nghĩ đến Lý Đại Túc đang ở đâu đó, cầm bức tượng ngọc trong tư thế dâʍ đãиɠ và dùng ngón tay to vân vê âʍ ɦộ sống động như thật giữa hai chân của bức tượng ngọc, Vi Vân Tiên Tôn liền xấu hổ đến phát điên.

Lý Đại Túc cố ý giở trò xấu, dùng tay khéo léo xoa xoa môi l*и múp thịt không nhanh cũng không chậm, không nhẹ cũng không nặng, lúc thì vờn quanh đầu hộŧ ɭε, lúc thì lấy ngón tay nhét môi âʍ ɦộ vào trong khe l*и.

Vi Vân chưa bao giờ trải qua những thủ đoạn hèn hạ như vậy, y bị tay hắn xoa l*и sắp không chịu nổi nữa, kɧoáı ©ảʍ ở miệng l*и và hộŧ ɭε dâng trào trong bụng dưới, nước trong âʍ đa͙σ lại bắt đầu chảy ra, dươиɠ ѵậŧ hồng hào ở phía dưới bụng không bị ai chạm vào cũng tự động ngẩng cao đầu, lỗ tinh khép mở rỉ ra rất nhiều dâʍ ɖị©ɧ.

Cả đời y chưa từng trải qua cảm giác vừa sung sương vừa hoảng sợ như vậy, y phải dùng hai tay nắm lấy thành ghế, cắn đầu lưỡi để kiềm chế bản thân không rên lên.

Y đang bị dằn vặt ở đây, ba vị trưởng lão phía dưới lại không hề phát giác, họ chỉ cho rằng y đã dừng gây áp lực cho họ.

Biệt Vi Tiên Quân cau mày nói: “Những lời này của Tiên Tôn là có ý gì?”

Tay của Lý Đại Túc đột nhiên dừng lại.

Kɧoáı ©ảʍ giảm dần, cảm giác tê dại, ngứa ngáy như giòi bám vào xương lại bắt đầu dâng lên.

Vi Vân cảm thấy trong lòng trống rỗng, giống như đang bị một cơn sóng ném lên trời, sóng đột nhiên dừng lại, khiến y bị mắc kẹt ở giữa chừng, xuống không được mà lên cũng không xong.

Thoại bản mà trước kia y đã đọc, viết rằng thư sinh và tiểu thư làʍ t̠ìиɦ sướиɠ đến mất hồn, hôm nay y mới chỉ nếm được một chút xíu tư vị của tìиɧ ɖu͙©, quả thật là mất hồn mất vía, khiến người e ngại.

Lý Đại Túc lại dạy y nói mấy câu.

Y không dám nhớ lại khoảnh khắc vui sướиɠ vừa rồi, giả vờ bình tĩnh, nói theo lời Lý Đại Túc đã dạy: “Dù sao bổn tọa cũng là một trong tứ trụ của Nhân tộc, đừng nói ta có thể tùy ý chọn bất kỳ ai trong thiên hạ, thì cũng không nên chỉ có một vài người này phải không?”

Ba trưởng lão nghe vậy đều sửng sốt.