Chương 11

Vi Vân khép chặt hai chân, một tay che ngực, một tay che vùиɠ ҡíи, không dám cử động.

Một mảng lớn da thịt trắng muốt của y lộ hết ra ngoài, bộ phận đáng xấu hổ nhất cũng không thể che đậy hoàn toàn, chỉ khiến người ta càng muốn nhìn vào đó hơn, thật sự có che mà như không che vậy.

Lý Đại Túc cười nói: “Sao vậy, Tiên Tôn muốn ra ngoài với tư thế đó sao? Nhìn thấy chắc hẳn mọi người sẽ nghĩ, bộ ngực và l*и da^ʍ của Tiên Tôn có phải chịu hết nổi rồi không? Tại sao phải che lại chứ?”

Mặc dù Vi Vân Tiên Tôn cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhưng y cũng biết Lý Đại Túc nói đúng.

Thuật che

mắt chỉ che thân hình tướng mạo, trong mắt người ngoài y vẫn áo mũ chỉnh tề, nhưng lại lấy tay che ngực che l*и, quả thực rất kỳ lạ.

Tên nô bộc này nắm bắt rất rõ điểm khó xử của y, ép y phải phơi bày hết những mặt xấu hổ của mình ra trước bàn dân thiên hạ.

Vi Vân không bỏ cuộc, vẫn muốn đấu tranh một lần nữa.

“Vậy ngươi… ngươi không được nhìn…”

Nam nhân trêu đùa: “Mỹ nhân Tiên Tôn ăn mặc đẹp như vậy, làm sao ta có thể không nhìn được.”

Trước đó chỉ là phỏng đoán, nhưng khi Lý Đại Túc nói ra câu này, y liền khẳng định hắn quả thực có thể xuyên qua kết giới, nhìn thấy Vi Vân.

Mà thuật che mắt không có tác dụng gì với hắn.

Đây hẳn là công hiệu của ngụm linh khí mà hắn đã cố đưa vào cơ thể y.

Lý Đại Túc lại nói: “Thời gian không còn sớm nữa, mời Chưởng môn dời bước ra khỏi cung.”

Vi Vân đã hẹn các trưởng lão của Liên Minh Tiên Môn gặp nhau sau một canh giờ, thay quần áo chỉ mất thời gian một tách trà, lúc này vẫn còn rất sớm.

Mặc dù có lẽ không bị ai nhìn thấu thuật pháp, nhưng y vẫn rất sợ hãi, tự nhiên không chịu ra ngoài lúc này.

Y nói: “Bây giờ đi thì các trưởng lão vẫn chưa đến.”

Lý Đại Túc nói: “Ta còn muốn mời Tiên Tôn đến nơi khác đi dạo một lúc.”

Vi Vân bị hành hạ mấy lần cũng đã rút ra bài học, biết người này nhất định đang nghĩ cách để hạ nhục mình, y run giọng hỏi: “Ngươi lại muốn thế nào?”

Lý Đại Túc nói: “Hôm qua ta đi ngang qua hoa viên của Tiên Tôn, thấy bên trong có rất nhiều linh hoa dị thảo, ta rất thích thú, muốn đi thưởng thức một phen, nhưng lại không có tư cách. Vừa hay Chưởng môn đang rảnh rỗi, muốn mời Chưởng môn đi dạo hoa viên một lát, tiểu nhân cũng có thể mượn tầm mắt của Chưởng môn ngắm nhìn cho đã.”

Vi Vân tức muốn chết, với thần thông của người này, hắn đi đến đâu trong Tầm Tiên Phái mà chẳng được! Cũng không biết hắn muốn giở trò gì khi muốn y đi đến đó.

Thấy y không chịu di chuyển, Lý Đại Túc thúc giục: “Xin Chưởng môn mau chóng ra ngoài, bằng không các trưởng lão sẽ buộc tội ngài nếu ngài đến muộn.”

Lý Đại Túc nói như thể hắn rất quen thuộc với Vi Vân và các trưởng lão của Liên Minh Tiên Môn, nghe như một tu sĩ có địa vị cao ở Nhân tộc.

Lẽ nào thực sự là một trong ba trụ cột còn lại sao?

Y biết mình còn rất trẻ, tu vi đã đủ nhưng uy danh không đủ, ba vị Tôn chủ còn lại không nói gì, nhưng trong lòng vẫn có chút khinh thường y.

Nhưng ngoài việc coi thường y, lẽ nào trong số họ còn có người ôm suy nghĩ bẩn thỉu với y sao?

Nghĩ tới đây, Vi Vân Tiên Tôn lấy làm hốt hoảng.

Y biết rõ nếu thật sự là ba trụ cột còn lại, một khi chuyện này bại lộ thì chính là đại kiếp của Nhân tộc.

Còn nếu là Tôn chủ của hai tộc Ma, Yêu thì lại liên quan đến sự ổn định của Tam tộc.

Chuyện này quá mức nghiêm trọng, y không thể hành động hấp tấp, nhưng làm sao y có thể chịu đựng được nếu suốt ngày cứ bị tên đàn ông này sỉ nhục, dạy dỗ.

Y cúi đầu nhìn chính mình, dưới lớp vải mỏng, da thịt trắng hơn tuyết, đôi nhũ hoa màu đỏ tươi trên cặρ √υ" cao chót vót bắt đầu nở rộ, dươиɠ ѵậŧ trắng hồng dưới bụng không hề bị che phủ bởi đám lôиɠ ʍυ thưa thớt, đôi chân thẳng tắp thon dài phía dưới cũng lộ ra không sót chỗ nào, gợi cảm vô cùng.

Chẳng lẽ… cứ vậy mà ra ngoài sao?

Nghĩ đến việc phải khỏa thân đi lại trước mặt mọi người, lỡ như thuật che mắt xảy ra sai sót, cảnh sắc trên người y sẽ bại lộ ra trước toàn thể môn phái, trái tim của Vi Vân Tiên Tôn mất khống chế đập loạn không ngừng.

Lý Đại Túc cũng đã hết kiên nhẫn rồi, hắn nói: “Nếu Chưởng môn còn không chịu ra ngoài, ta sẽ chơi vài trò với Chưởng môn ở trong phòng.”

Trò gì ở trong phòng chứ?

Vi Vân bỗng nhiên nhớ tới những tiểu thư bị thư sinh đυ. lên bờ xuống ruộng ở trong phòng, y sợ đến mức không dám lề mề nữa.

Y hít một hơi thật sâu, buộc mình bước về phía cửa.

Y gần như không mặc gì cả, lực chú ý không tự chủ tập trung vào cơ thể, rất nhiều chi tiết mà y thường không chú ý bị phóng đại đến vô hạn, khiến y cảm thấy cực kỳ mất tự nhiên.

Đôi bầu vυ" lắc lư trước ngực, núʍ ѵú to thỉnh thoảng lại cọ xát lung tung vào lớp vải, gây ra cảm giác ngứa ran kỳ lạ.

Y muốn đưa tay lên xoa xoa nhưng lại sợ bị người khác nhìn thấy, nên chỉ đành nghiến răng chịu đựng.

Dươиɠ ѵậŧ ở dưới không lớn nhưng vẫn có chút sức nặng, lúc đi lại cứ đung đưa theo chuyển động lên xuống của cơ thể, trông rất dâʍ ɭσạи.

Khó chịu nhất chính là giữa hai chân, không có vải yếm bọc lại, hai mép l*и múp thịt hơi rũ xuống, khi bước đi, cặp đùi nở nang sẽ kéo theo hai môi thịt cọ sát vào nhau, đôi lúc y sẽ cảm thấy có vài sợi lôиɠ ʍυ lộn xộn đâm vào giữa hai chân.

Thật kỳ lạ, thật khó chịu…

Vi Vân nhịn không được phải tách ra hai chân, cố gắng ngăn cản đùi mình chạm vào môi âʍ ɦộ.

Lúc này y đang mở cửa cung, một cơn gió thổi thẳng vào l*и của y, khiến lôиɠ ʍυ của y lạnh run, hơi lạnh thấm vào khe hở của âʍ ɦộ.

Tiên Tôn khẽ hừ một tiếng, vội vàng khép chân lại.

Bây giờ đang là đầu hạ, ánh nắng giờ Thìn đã chói chang.

Y đứng ở cửa cung điện, làn da tuyết trắng mịn màng được ánh mặt trời soi rõ từng sợi lông tơ, nỗi xấu hổ trong lòng Vi Vân Tiên Tôn còn mạnh hơn gấp ba lần khi còn ở trong phòng.

Hoa viên nằm giữa hậu điện và chính điện, trên đường đi không biết sẽ phải gặp bao nhiêu người hầu và quản gia tới lui quét dọn.

Lý Đại Túc lại cố tình không cho phép y dịch chuyển tức thời, cũng không cho y ẩn thân, bắt y phải bước đi từng bước một.

Vi Vân xấu hổ đến run rẩy cả người, dù biết đám người hầu hành lễ với mình không thể nhìn thấy, nhưng y vẫn cảm thấy ánh mắt bọn họ nhìn y có gì đó khác thường.

Y đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi ngang qua trước mặt những người này, khi y gật đầu đáp lại họ, núʍ ѵú của y sẽ vểnh lên cao, lôиɠ ʍυ cũng khẽ khàng đung đưa trong gió, vật nhỏ phía trước không hiểu sao đã từ từ ngẩng đầu lên, đem mu l*и phía dưới bại lộ ra ngoài hoàn toàn.

Nếu như… nếu như lúc này thuật che mắt đột nhiên mất hiệu lực…

Y càng hoảng sợ, lỗ l*и của y càng tê nhức trướng căng, trướng đến mức y khó chịu vô cùng, chỉ muốn có ai đó xoa nó thật mạnh hoặc chọc vào bên trong.

Đương nhiên y không thể làm như vậy, y đành phải tăng tốc cước bộ, hai chân khép chặt lại, mượn lúc đi bộ hai chân đan vào nhau mà len lén kẹp l*и mình.

Lúc này cảm giác khó chịu lại biến đổi, vẫn khiến y bồn chồn không yên, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy hơi thoải mái, vậy mà lại khiến y không nỡ buông bỏ cảm giác thoải mái này.

Dâʍ ŧᏂủy̠ từ từ chảy ra khỏi âʍ đa͙σ, l*и da^ʍ đã không giữ được nữa, nước l*и lênh láng ra ngoài miệng, lôиɠ ʍυ ướt nhẹp nước, vấy bẩn ra đùi trong, nhìn từ phía sau có thể thấy, dâʍ ŧᏂủy̠ nhỏ giọt dưới nắng mặt trời phản chiếu ánh sáng lung linh.

Lý Đại Túc chợt cười vào tai y nói: “Thì ra Chưởng môn thích khỏa thân cho người khác nhìn, sướиɠ chảy cả nước rồi kìa.”