Chương 10

Chỉ có thể?

Có ai mặc sa y vốn chỉ để trang trí ngay bên ngoài trung y đâu?

Tiên Tôn cảm thấy yêu cầu của tên nô bộc này rất kỳ quái, mặc dù ăn mặc như vậy cũng không hợp lễ nghi, nhưng nếu y dùng thuật che mắt điều chỉnh một chút thì vẫn có thể chấp nhận được, thế là y bỏ trường bào xuống, duỗi tay lấy chiếc áo sa mỏng.

Không ngờ Lý Đại Túc lại nói: “E rằng Chưởng môn đã nghe không rõ, tiểu nhân nói là, chỉ có thể mặc sa y.”

Tiên Tôn vẫn nghe không hiểu.

Chẳng phải y chuẩn bị chỉ mặc sa y thôi sao?

Lý Đại Túc cười khẽ một tiếng.

“Không cho phép mặc bất kỳ quần áo khác.”

Không cho phép…

Không cho phép? !

Chiếc sa y này của Tiên Tôn chỉ có công dụng để trang trí, được dệt từ tơ tằm của Băng Tằm Cực Bắc, chất tơ có độ cứng và chắc tự nhiên.

Chiếc sa y này chỉ dùng để trung hòa màu sắc quá chói mắt của áo bào, vì muốn để lộ quầng sáng như đám mây trên vạt áo bào nên sa y chỉ có một nút cài nhỏ ở rốn.

Nếu thực sự mặc vào, trước ngực sẽ lộ vυ", nửa người dưới từ thắt lưng sẽ xòe ra hai bên, lộ ra toàn bộ vùиɠ ҡíи.

Như vậy…chẳng khác gì không mặc cả!

Không, không, không, chuyện này còn xấu hổ hơn cả việc không mặc gì cả!

“Ngươi…” Tiên Tôn xấu hổ đến mức nói không nên lời: “Sao ngươi có thể…”

Lý Đại Túc thản nhiên nói: “Chẳng lẽ Chưởng môn đã quên lời thề Huyết Thệ của mình.”

Tiên Tôn giận dữ: “Ngươi đã thề, sẽ không, sẽ không để người khác nhìn thấy!”

“Chưởng môn có thuật che mắt, dĩ nhiên người khác sẽ không nhìn ra được.”

“Lỡ như trong Tầm Tiên Phái có Ma tộc tu vi cao hơn ta lẻn vào thì sao…”

Thuật che mắt ở Nhân tộc được xem là một kỹ năng cấp thấp, vậy nên mặc dù tồn tại nhưng nó chỉ che được mắt những người bình thường và tu sĩ có tu vi trung bình.

Ma tộc tu luyện không phân chính tà, nhưng loại kỹ năng mà Nhân tộc khinh thường này lại được Ma tộc luyện đến xuất thuần nhập hóa.

Sư tôn của Vi Vân Tiên Tôn, Khúc Châu Tiên Tôn năm xưa vì ái đồ mà đã đặc biệt xin Tôn chủ Ma tộc một cuốn bí tịch liên quan đến những thuật này.

Thứ Vi Vân sử dụng là thuật pháp của Ma tộc, bình thường y không cần phải lo các cao thủ hàng đầu của Nhân tộc nhìn thấu, nhưng lại có nguy cơ bị lộ tẩy khi gặp phải cao thủ của Ma tộc.

Lý Đại Túc cười lạnh một tiếng: “Lẽ nào Chưởng môn đang lo lắng ba vị Tôn chủ của Ma tộc lẻn vào đây sao?”

Lý Đại Túc nói thêm: “Với tu vi của Tiên Tôn, lại thêm khí đυ.c mà ta đã cho Tiên Tôn, ngay cả khi ba vị Tôn chủ của Ma tộc tới đây, e rằng cũng chỉ có Trấm Diệm Ma Tôn mới có thể nhìn thấu.”

Trái tim của Vi Vân bất chợt thắt lại khi đột nhiên nghe thấy tên của một trong những Tôn chủ của Ma tộc, y cảm thấy như thể bất thình lình bị ai đó nhìn thấu những suy nghĩ thầm kín của mình, giống như bị ép phải nɠɵạı ŧìиɧ ở sau lưng Ma Tôn vậy.

Người mà năm xưa Khúc Châu Tiên Tôn xin bí tịch chính là Trấm Diệm Ma Tôn.

Mặc dù Vi Vân sinh ra với cơ thể song tính, nhưng có lẽ vì nhiều năm thanh tu nên cơ thể ban đầu của y luôn có dáng vẻ gầy gò phẳng lì của một thiếu niên.

Mãi cho đến cách đây một trăm năm trước, trong lúc đột phá y bị tâm ma quấy nhiễu, đạo tâm có chút dao động, mặc dù cuối cùng y vẫn đột phá được cảnh giới nhưng thân thể của y lại bắt đầu phát dục.

Khi đó Khúc Châu Tiên Tôn đang bước vào những năm cuối đời, ông biết mình không còn hy vọng phi thăng nên đã chuẩn bị truyền lại chức Chưởng môn cho Vi Vân.

Nhưng nếu có người nhìn thấy cơ thể của Vi Vân trong tình trạng như vậy, họ sẽ đoán ra tâm ma của y đã xâm chiếm cơ thể y.

Mặc dù chuyện này có thể giải quyết bằng cách song tu, nhưng phải đề phòng bị người khác lợi dụng, huống hồ lúc đó Vi Vân còn chưa biết gì về chuyện tình cảm, cũng không muốn kết khế ước với người khác.

Vì vậy, Khúc Châu Tiên Tôn đã âm thầm đến Ma tộc, tìm vị Ma Tôn trẻ nhất lúc bấy giờ, bằng việc giúp hắn củng cố địa vị, ông đã xin được cuốn bí tịch.

Mấy chục năm sau, Khúc Châu Tiên Tôn qua đời, Vi Vân thành công tiếp nhận vị trí Chưởng môn và trở thành tứ đại trụ cột của Nhân tộc.

Lúc này cuối cùng y cũng lần đầu tiên gặp được vị Ma Tôn đã cho mượn bí tịch tại Đại hội luận đạo.

Khi đó, Trấm Diệm Ma Tôn không còn là thằng nhóc địa vị không ổn định cần mượn sức mạnh của Tôn chủ Nhân tộc nữa.

Trong vài thập kỷ qua, tu vi của hắn đột nhiên tăng vọt, hai vị Ma Tôn khác không còn dám đối đầu trực diện với hắn.

Hắn có tính tình ngang ngược lãnh đạm, khi nhìn thấy Vi Vân cũng chỉ nhếch môi cười một tiếng, nói một câu “Trụ cột mới của Nhân tộc thật ốm yếu”, rồi không để ý đến y nữa.

Khi Vi Vân mới nhậm chức, người khác thường đánh giá y dựa trên vẻ bề ngoài, cho rằng y là bình hoa di động.

Các Tôn chủ của tam tộc không tôn trọng y mấy, thậm chí còn nói những điều rất khó nghe ở sau lưng y.

Người chỉ nói một câu ốm yếu giống như Trấm Diệm Ma Tôn đã hết sức khách khí lễ độ rồi, không giống như những người khác vừa lén lúc ý da^ʍ các mối quan hệ của y với Khúc Châu Tiên Tôn hay với các trưởng lão của Tầm Tiên Phái, vừa không khống chế được ánh mắt lởn vởn trên khuôn mặt y.

Sau khi Đại hội luận đạo kết thúc, các Tôn chủ lần lượt rời đi.

Trấm Diệm và Vi Vân tình cờ gặp nhau ở cửa đại điện, hắn lại nói với y một câu “Nếu ngươi đã ngồi vào vị trí này thì nên có khí thế của Tôn chủ Nhân tộc.”

Vi Vân không biết có phải Trấm Diệm Ma Tôn vì nể mặt sư tôn của y nên mới đối xử tốt với y như vậy hay không, nhưng từ đó về sau, y không khỏi đỏ mặt, tim đập thình thịch khi nghĩ đến người đàn ông này.

Nếu không phải vì vậy, thì y sẽ không thể kìm chế được cơ thể song tính của mình sớm như vậy.

Nghĩ tới đây, Vi Vân cảm thấy hơi buồn.

Lý Đại Túc không biết những khúc chiết trong lòng y, thấy y mãi không nhúc nhích, liền thúc giục: “Tiên Tôn lề mề như vậy là muốn kết giới Nhân tộc sụp đổ sao?”

Lúc này Vi Vân mới bừng tỉnh, trước mắt y còn đang có một phiền toái lớn đây.

Y đấu tranh nói: “Nhưng việc này quá xấu hổ, không thể… đổi cái khác được sao?”

Lý Đại Túc mỉm cười: “Cái khác có khi Tiên Tôn càng chịu không nổi hơn.”

Còn có gì đáng xấu hổ hơn khỏa thân đi ra ngoài nữa sao?

Vi Vân trợn tròn hai mắt, nhưng lại không dám hỏi thêm câu nào nữa.

Đêm qua ở Hàn Đàm, người đàn ông này đã dạy cho y biết, nếu y nói không, thì hắn sẽ hành hạ y bằng những thủ đoạn còn nhục nhã hơn.

Y đã lập Huyết Thệ như vậy, cũng không còn cách nào khác, đành phải run rẩy ngón tay tháo thắt lưng, cởi xuống trung y, để lộ ra chiếc áo yếm xấu hổ muốn chết.

Y lại cởi nút thắt phía sau gáy, miếng vải lụa trắng mất đi chỗ bám víu rớt xuống thắt lưng, cặp ngực khủng căng tràn đẫy đà lập tức phơi bày ra ngoài không khí.

Tuy rằng không biết dùng thủ đoạn gì, nhưng Vi Vân đoán Lý Đại Túc có thể nhìn thấy được tình hình trong tẩm điện, bằng không thì sao y làm cái gì hắn cũng biết được.

Vi Vân không khỏi ngượng ngùng đưa hai tay lên che trước ngực.

Lý Đại Túc nói vào tai y: “Áo yếm dâʍ đãиɠ của Chưởng môn vẫn chưa cởi ra hết này.”

Vi Vân cố nén xấu hổ, miễn cưỡng rút tay ra, để lộ bộ ngực trắng nõn mềm mại của mình.

Cặρ √υ" to và căng phồng, đội lên trên ngực như hai đỉnh núi tuyết, trên đỉnh còn mọc ra quầng vυ" lớn màu hồng, trong quầng vυ" co rụt hai nhũ hoa non mềm.

Hai đầṳ ѵú này còn chưa cương lên đã có kích cỡ như quả anh đào, mọc trên nền vυ" trắng tuyết rất bắt mắt.

Tiên Tôn không biết Lý Đại Túc đang ở đâu nhìn mình, nhưng y luôn cảm thấy có một ánh mắt nóng rực chiếu vào ngực mình.

Y chưa bao giờ khỏa thân trước mặt người khác, vừa nghĩ đến bộ ngực đẫy đà đáng xấu hổ của mình đang bị một người đàn ông lạ mặt nhìn, mặt y đã đỏ bừng khó chịu, đôi núʍ ѵú không hiểu vì sao lại run rẩy dựng lên, kéo căng tầng nếp uốn trên bề mặt.

Núʍ ѵú của y có màu hồng tự nhiên chưa trải sự đời, nhưng hình dáng lại rất đầy đặn, trông vừa căng vừa mịn, ba phần thuần khiết bảy phần gợi cảm, hết sức phô trương.

Tiên Tôn không dám nhìn bộ ngực khêu gợi của mình, y nhắm mắt lại, lấy hết dũng khí vòng hai tay ra sau, đầu tiên cởi sợi dây nhỏ ở háng, sau đó cởi sợi dây quanh eo, nghiến răng một cái, y buông tay ra, thân dưới của y chợt lạnh, y đã hoàn toàn khỏa thân.

Y vẫy tay lấy chiếc áo sa mỏng trên giường, xấu hổ nhẫn nhục mặc nó vào rồi thắt dây ở bên hông.

Chiếc áo mỏng còn chẳng thể che hết cơ thể y, vạt áo hai bên miễn cưỡng lắm mới che tới đầṳ ѵú, để lộ ra hơn nửa bộ ngực và quầng vυ".

Mà núʍ ѵú lại hiện rõ qua lớp vải xuyên thấu, còn gợϊ ȶìиᏂ hơn cả khi không che lại.

Y vừa cử động, chất vải tơ tằm hơi cứng cọ xát qua lại trên núʍ ѵú non mềm, khiến núʍ ѵú to của Tiên Tôn vừa nhức và ngứa, màu sắc cũng dần chuyển từ hồng hào sang đỏ thấu.

Phần thân dưới càng không thể nhìn.

Vùng tam giác bí ẩn nhất trên thân thể trần như nhộng, lộ ra đám lôиɠ ʍυ đen xoăn thưa thớt trên da thịt trắng nõn của Tiên Tôn, vật nhỏ màu hồng đáng yêu treo giữa lôиɠ ʍυ không ngăn được ánh mắt tò mò của người khác.

Khi bước đi, âʍ ɦộ béo múp giữa hai chân như ẩn như hiện, khiến ai nhìn thấy cũng dễ dàng hình dung trong đầu hình dáng quyến rũ của hai mép l*и béo múp đang dính chặt lấy nhau.