Chương 12

Vi Vân Tiên Tôn e sợ bị người khác nhìn thấy mình không được bình thường, nên cũng không dám nói chuyện với Lý Đại Túc ở bên ngoài.

Y không thể quát hắn im miệng, chỉ có thể nghiến răng chịu đựng người đàn ông nói nhiều điều tục tĩu khó nghe bên tai.

Đầu tiên Lý Đại Túc nói: “Bộ ngực của Chưởng môn lớn đến thế, sao vẫn có thể vểnh cao như vậy? Ta đoán là nó sợ trĩu xuống sẽ khiến người ta không nhìn thấy rõ. Núʍ ѵú và quầng vυ" cũng to đến vậy, ắt hẳn là cũng sợ quá nhỏ sẽ bị người ta không để ý tới.”

Cái gì, cái gì mà sợ người ta không để ý tới chứ! Chỗ như vậy làm sao có thể cho người khác nhìn được!

Vừa nghĩ đến tên da^ʍ tặc này có lẽ đang nhìn chằm chằm vào cặρ √υ" to của mình, mỹ nhân Tiên Tôn có cảm giác như Lý Đại Túc đang ở ngay trước mặt, nhìn núʍ ѵú và quầng vυ" to hồng hào của mình bằng ánh mắt da^ʍ tà, nhìn núʍ ѵú to như quả nho của y vừa mềm mại vừa sưng tấy, bất giác đã to lên một vòng, dựng đứng chọc vào sa y, đội lớp vải mỏng lên cao.

Lớp sa y căn bản không có tác dụng che đậy, lúc này nó bị đẩy ra, núʍ ѵú hồng hào của Tiên Tôn hoàn toàn lộ ra bên ngoài.

Đương nhiên Lý Đại Túc sẽ không bỏ qua màn này, hắn lại nói: “Núʍ ѵú của Chưởng môn nhô cao như vậy, là nóng lòng muốn được người ta bú sao? Đám kỹ nữ ở Câu Lan Viện dưới chân núi bị biết bao nhiên đàn ông bú rồi mà cũng không to bằng Chưởng môn. Chẳng lẽ Chưởng môn thường xuyên lẻn xuống núi giả làm gái điếm, ôm ngực lớn của mình cầu xin đàn ông xếp hàng bú nút một cách thô bạo sao, nên mới bị bú cho to đầṳ ѵú đến thế này?”

Vi Vân Tiên Tôn gìn giữ trinh tiết của mình gần ba trăm năm lại bị người này vũ nhục như thế, y tức giận đến mức suýt ngất đi.

Nhưng vừa đi vừa nghe Lý Đại Túc nói, trong đầu y cũng vô thức hình dung ra cảnh mình giả làm gái điếm, phơi bày ra cặp ngực khủng, để một đám đàn ông không rõ mặt ngậm đầṳ ѵú ra sức bú nút, thế là dươиɠ ѵậŧ của y càng mất khống chế dựng đứng lên, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ràn rụa, nhiều đến nỗi sắp chảy lênh láng xuống hai chân.

“Ngài không chỉ cầu xin người ta bú √υ" mà còn muốn người ta liếʍ l*и của ngài nữa phải không? Bằng không thì sao l*и của ngài còn múp và to hơn cả ngực của ngài vậy?”

Nói nhảm! Gì mà múp và to hơn cả ngực chứ… Sao có thể được… Không đúng, chỗ đó sao có thể liếʍ được chứ!

Vi Vân Tiên Tôn kiến thức hạn hẹp, đâu biết khi làʍ t̠ìиɦ còn có nhiều chiêu trò như vậy, y nhất thời kinh ngạc đến ngây người.

“Chưởng môn thích dùng tư thế nào cho người ta liếʍ l*и mình?” Lý Đại Túc lại hỏi, “Muốn nằm trên giường dang rộng hai chân hay quỳ dưới đất chổng mông lên cao?”

Gì mà dạng chân chổng mông chứ… Mấy tư thế đó quá nhục nhã…

Nhưng Tiên Tôn lập tức nhớ tới bộ dạng chổng mông cho người ta chơi c̠úc̠ Ꮒσα đáng xấu hổ của mình đêm qua, hai mắt liền tối sầm lại.

“Nếu Chưởng môn không trả lời, vậy thì chắc là đều không hài lòng. Lẽ nào Chưởng môn muốn ngồi lên mặt tiểu nhân để tiểu nhân liếʍ l*и ngài sao?”

Ngồi, ngồi lên mặt? !

Đây là tư thế mà con người có thể làm ra được sao?

Vi Vân Tiên Tôn không khỏi tưởng tượng ra cảnh mình khỏa thân, ngồi lên khuôn mặt xấu xí của Lý Đại Túc, mu l*и mềm mại áp vào đôi môi dày của Lý Đại Túc, Lý Đại Túc há to miệng ra, chiếc lưỡi dày cộm sẽ liếʍ láp khắp lỗ l*и của y giống như hắn đã hôn y đêm qua.

Chuyện này thật quá xấu hổ!

Lỗ l*и của y chợt co giật mấy cái, lại trào ra một dòng dâʍ ŧᏂủy̠.

Một kɧoáı ©ảʍ ngọt ngào chợt xuất hiện trong âʍ đa͙σ đau nhức, khiến Tiên Tôn vừa thích vừa lúng túng.

May là lúc này cuối cùng cũng đã đến được cổng hoa viên.

Sắc trời vẫn còn sớm, người hầu chăm sóc vườn còn chưa đi làm, ngoài cửa chỉ có một người gác cổng, thấy Vi Vân tới, vội vàng chào hỏi.

Vy Vân chỉ cảm thấy gió buổi sớm liên tục thổi qua giữa hai chân, môi âʍ ɦộ và bắp đùi nhễ nhại nước hơi mát lạnh, y sợ lỗ l*и ra quá nhiều nước sẽ chảy xuống đất dọc theo hai chân.

Trong lòng sợ hãi không thôi nhưng y vẫn cố bình tĩnh lại, nói bây giờ y muốn vào hoa viên thiền định, bảo người hầu gác cổng lui xuống, đồng thời thông báo cho những người hầu khác biết hôm nay họ không cần đến chăm sóc hoa viên.

Hoa viên vốn chỉ để trưng bày, ngày thường Vi Vân không đến, đột nhiên nói muốn ở trong đó thiền định khiến cho người ta cảm thấy không bình thường.

Người hầu tỏ ra bối rối nhưng cũng không dám hỏi nhiều, vội vàng lui xuống.

Vi Vân tiến vào hoa viên, phóng ra thần thức, xác nhận trong vườn không có ai khác, y liền bố trí kết giới xung quanh, sau đó thở phào một hơi nói với Lý Đại Túc: “Nơi này là hoa viên, ngươi còn muốn làm gì nữa?”