Chương 9

Lần này Lý Đại Túc không lừa gạt Vi Vân Tiên Tôn nữa, hai người cùng lập Huyết Thệ, hắn trả lại y phục cho Tiên Tôn bán khỏa thân, còn mặt người dạ thú mà cúi đầu hành lễ với Tiên Tôn, thực sự có mấy phần dáng vẻ của một người hầu đứng đắn.

Chỉ là hắn càng giả vờ thì càng khiến người ta căm ghét, Tiên Tôn ước gì có thể thiêu hắn thành tro bụi mới hả được giận.

Khó khăn lắm mới tạm thời tống khứ được tên ôn thần này, Vi Vân Tiên Tôn thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó nhanh chóng chỉnh đốn bản thân rồi quay trở về.

Khi y quay lại tẩm điện của mình, liền mở lên kết giới ở khắp bốn phía, như vậy y mới có thể yên tâm hơn một chút.

Vi Vân Tiên Tôn vốn là cao thủ đứng đầu thiên hạ, bất kể Lý Đại Túc là ai thì y đều có thể chiến đấu với họ một trận, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị thao túng như hôm nay.

Chỉ là dạo này cơn hứng tình đang đến gần, đạo tâm của y không ổn định, cảnh giới bị dao động, tạo cơ hội cho kẻ xấu lợi dụng.

Tuy nhiên, kết giới này được thiết lập khi công lực của y đạt đến đỉnh cao nhất, Lý Đại Túc tuyệt đối không có khả năng lẳng lặng lẻn vào như hắn đã làm ở Hàn Đàm.

Vi Vân Tiên Tôn ngồi khoanh chân trên chiếc giường nhỏ, tập trung để linh khí lưu chuyển trong cơ thể một vòng, y phát hiện không những cấm chế đã được giải trừ hoàn toàn, mà trong cơ thể y còn có thêm một luồng linh khí, y tin chắc rằng đây chính là “khí đυ.c” mà tên nô bộc đã nói.

Tính ra tên đó cũng không cố ý nói dối, linh khí này bao hàm thanh khí của Nhân tộc, ma khí của Ma tộc và cả yêu khí của Yêu tộc, quả thực là rất đυ.c.

Cũng không biết làm thế nào mà người này lại có thể trộn lẫn linh khí của ba tộc lại với nhau, lại còn không bị xung đột nữa chứ.

Điều đáng kinh ngạc hơn là, với sự hỗ trợ của ngụm linh khí này, Vi Vân thực sự cảm thấy công lực hiện tại của mình có lẽ cũng ngang ngửa với thời kì đỉnh cao.

E rằng cái tên này không chỉ độ cho y non nửa phần linh lực.

Thảo nào hắn mới dám nói ngụm linh khí này có thể tạm thời trấn áp cơn hứng tình của y.

Nếu không phải người này hành động quá mức hoang đường, làm ra nhiều chuyện tục tĩu với y như vậy, thì việc hắn tạm thời giải tỏa được nhu cầu cấp thiết của Vi Vân, có thể xem như là đại ân nhân của Nhân tộc rồi.

Vi Vân nghĩ đủ kiểu cũng không hiểu tại sao lại có người lãng phí nhiều linh lực như vậy chỉ để đùa giỡn với cơ thể của mình.

Ngoại trừ cao nhân lánh đời không muốn người ta biết, trong số những người có thực lực như vậy trong tam tộc, ba trụ cột còn lại của Nhân tộc, có hai người đã lập khế ước, người còn lại cũng là một người có tính cách trầm ổn, khó mà tưởng tượng được người đó sẽ làm ra loại chuyện này

Ba vị chủ nhân của Ma tộc và bảy vị Tôn chủ của Yêu tộc sẽ không vì một lợi ích bé nhỏ như vậy mà trả cái giá cao đến thế.

Suy cho cùng, tư tưởng lấy thực lực làm đầu của Ma tộc và Nhân tộc mạnh hơn Nhân tộc nhiều, cho đi một nửa linh lực chẳng khác nào tìm đến cái chết.

Vậy thì Lý Đại Túc chắc chắn không phải người mà y mong đợi.

Nghĩ đến đây, trái tim Vi Vân càng trở nên đau khổ.

Y đồng ý chọn phu quân kết khế ước, chính là muốn nhẫn tâm cắt bỏ hết nhớ thương trong lòng, giao thân xác trinh nguyên của mình cho người khác, mặc cho người ta bài bố.

Bây giờ lại bị người khác dụ dỗ lập ra lời thề hạ lưu như thế, vậy thì y sẽ phải bị hai người đàn ông chơi đùa cùng một lúc, bảo y làm sao có thể chịu đựng được.

Nhưng sau nhiều lần cân nhắc, y chỉ có thể chịu đựng nhục nhã sống sót qua ngày, chờ cơ hội gϊếŧ chết Lý Đại Túc.

Nói đi cũng phải nói lại, nếu người này thực sự là một trong ba trụ cột khác của Nhân tộc, vậy thì y còn chẳng gϊếŧ được người ta.

Mỹ nhân Tiên Tôn nhớ lại mình mới bị ép phải chổng mông lộ ra cả hai cái lỗ, lại nghĩ đến sau này nhất định Lý Đại Túc sẽ còn khiến y làm ra những việc đáng xấu hổ hơn thế nữa, càng nghĩ y càng thấy sốt ruột bất an, ngọn lửa ở dưới bụng lại bắt đầu bùng cháy.

Mắt thấy đã đến giờ Thìn, trời cũng đã sáng, đương nhiên y không thể đến Hàn Đàm hạ hỏa được nữa, Vi Vân chỉ có thể điều động linh lực cưỡng ép dập tắt lửa.

Hành vi này chẳng khác nào uống rượu độc giải khát, khi linh khí không thể áp chế được nữa, ngọn lửa sẽ càng tra tấn người ta hơn, nhưng lúc này y cũng không thể quan tâm được nhiều.

Y khoanh chân ngồi điều tức thêm nửa canh giờ, cố gắng tìm kiếm một số manh mối từ ngụm khí đυ.c trong cơ thể để suy đoán người đó là ai.

Khi y đang dùng linh khí của mình bọc lấy linh khí của Lý Đại Túc cẩn thận xem xét, thì dòng linh khí đột nhiên phân nhánh, đi vào lỗ tai dọc theo tam tiêu, sau đó Vi Vân Tiên Tôn liền nghe thấy bên tai có người đang nói chuyện.

Lý Đại Túc nói: “Tiểu nhân xin được vấn an Chưởng môn.”

Vi Vân không ngờ người này chỉ yên tĩnh một canh giờ đã lại xông vào, trong lòng y vừa lo lắng vừa khó chịu nói: “Ngươi lại muốn làm gì nữa!”

“Xin Chưởng môn hãy bình tĩnh, tiểu nhân vừa nghĩ ra một chuyện quan trọng nên đành phải đến quấy rầy Chưởng môn.”

“Chuyện gì?”

“Tiểu nhân đã lập Huyết Thệ với Thiên Đạo, sẽ không để người khác nhìn thấy hay chạm vào cơ thể ngọc ngà của Tiên Tôn, nếu không tiểu nhân sẽ bị hồn phi phách tán. Nếu tiểu nhân đã thề như vậy, thì tất nhiên ta phải cẩn thận coi chừng. Cho nên trên đường trở về ta đã suy nghĩ kỹ càng, liền phát hiện ra một vấn đề —— Không biết Lộ Tinh Hằng có phải là người khác hay không?”

Vi Vân Tiên Tôn nhất thời nghẹn lời.

Lúc y yêu cầu Lý Đại Túc tuyên thệ đâu có nghĩ đến những điều này!

Y nói quanh co: “Nếu hắn ta là đạo lữ của ta, thì hắn có nhìn ta hay chạm vào ta cũng không liên quan gì đến ngươi, đương nhiên sẽ không tính là vi phạm lời thề…”

Nhưng Lý Đại Túc lại mặc kệ: “Tiểu nhân có thể ngăn chặn nhưng lại không làm thì sao có thể không tính được?”

Vi Vân đột nhiên hiểu ra: “Ngươi muốn ta hủy hôn.”

“Tiểu nhân không muốn chết, xin Chưởng môn thu hồi hôn ước.”

“Hôm qua mới chọn được người, hôm nay lại hủy hôn, sao có thể làm như vậy!”

“Nếu Chưởng môn không hủy hôn, như vậy sẽ vi phạm lời thề, cảnh giới lập tức sụp đổ, con dân của Nhân tộc sẽ ra sao?”

Vi Vân Tiên Tôn tức giận nói: “Ngươi đã thề việc ngươi muốn ta làm sẽ không liên quan đến muôn dân trăm họ, nhưng hiện tại ngươi lại lấy bọn họ ra uy hϊếp ta.”

Lý Đại Túc lại nói: “Ngài muốn song tu cứ việc tìm ta, nếu ta muốn ngài huỷ hôn tự nhiên sẽ không liên quan đến thường dân. Nếu không tin Chưởng môn cứ thử xem.”

Vi Vân hết sức buồn bực, nhưng Lý Đại Túc đã càn quấy như vậy, rốt cuộc thì hủy hôn có liên quan đến bách tính hay không cũng không thể nói rõ được.

Lý Đại Túc rõ ràng biết y không dám đánh cược.

Lý Đại Túc lại nói thêm: “Các trưởng lão của Liên Minh Tiên Môn vẫn chưa rời đi, hay là Chưởng môn tranh thủ thông báo cho họ biết đi.”

Vi Vân rất tức giận, nhưng quả thật y không dám đánh cược, y đành phải xuống giường, chuẩn bị triệu kiến các vị trưởng lão.

Y cũng không dám thừa nhận rằng việc Lý Đại Túc muốn y hủy hôn vừa đúng ý của y.

Lúc đó y cùng đường bí lối, không còn lựa chọn nào khác nên mới chọn đại một người để đính hôn, nhưng trong lòng vẫn vô cùng không tình nguyện.

Bây giờ không phải song tu với Lộ Tinh Hằng nữa đương nhiên y rất vui mừng.

Mặc dù cuối cùng có thể Lý Đại Túc sẽ thay thế người nhà họ Lộ, nhưng thà song tu với một người đàn ông còn hơn là hai người.

Vì vậy, y rất biết thời biết thế, còn đổ hết lỗi lên đầu tên nô bộc này.

Vi Vân cảm thấy mình thật đê tiện.

Y dùng linh lực biến ra mấy con chim sáo, sai bọn chúng đi thông báo cho ba vị trưởng lão của Liên Minh Tiên Môn, yêu cầu bọn họ nửa canh giờ nữa tới chính điện chờ, y có chuyện muốn thương lượng với các trưởng lão.

Trên người y vẫn đang mặc bộ Thiên y từ tối hôm qua.

Mặc dù nói Thiên y tuyệt đối không nhiễm bẩn nhưng sau khi bị Lý Đại Túc tra tấn một đêm, Tiên Tôn cứ luôn thấy quần áo của mình đã bị vấy bẩn.

Trước đó y không để ý tới, nhưng bây giờ có nửa canh giờ rảnh rỗi y liền muốn thay đổi y phục.

Y mở rương quần áo ra, đang định lấy ra một bộ đồ mới thì giọng nói của Lý Đại Túc lại vang lên bên tai y.

“Sa y mà Tiên Tôn đã mặc ở Đại hội luận đạo Tam tộc rất đẹp, tiểu nhân muốn nhìn Tiên Tôn mặc chiếc áo đó.”

Đại hội luận đạo Tam tộc?

Trái tim Vi Vân Tiên Tôn đột nhiên run lên.

Các vị Tôn chủ của Nhân tộc, Ma tộc và Yêu tộc sẽ tổ chức đại hội luận đạo hai mươi năm một lần để cùng nhau bàn bạc các vấn đề trọng đại của tam tộc.

Vì người này đã đề cập đến trang phục y mặc khi tham dự đại hội lần đó, vậy thì chắc chắn hắn phải có mặt ở hiện trường.

Nhưng điều này chỉ khiến y càng tin chắc rằng Lý Đại Túc là một trong những người mà y suy đoán, nhưng lại không thể cung cấp thêm manh mối nào.

Những dịp trang trọng như hội luận đạo yêu cầu phải ăn mặc lộng lẫy.

Lần đó Vi Vân đã mặc một bộ trường bào đỏ vàng lấp lánh ánh sáng, bên ngoài khoác một chiếc áo sa y trắng mỏng.

Nhưng y phục lần đó có vẻ quá trang trọng cho dịp hôm nay.

Vi Vân nghĩ ngợi, dù sao y cũng phải dùng thuật che mắt, khiến mọi người nghĩ y đang mặc quần áo bình thường cũng không phải việc gì khó khăn.

Tốt hơn hết là y nên ngoan ngoãn nghe lời, tránh cho Lý Đại Túc lại sinh sự.

Y mở rương đựng lễ phục, lấy ra bộ quần áo đó đặt chúng lên giường.

Y cởϊ áσ khoác, đang định mặc áo bào đỏ vàng vào thì Lý Đại Túc đột nhiên lên tiếng: “Ý của tiểu nhân là, Tiên Tôn chỉ có thể mặc chiếc sa y đó.”

——————-