Chương 2: Người trong lòng của tiểu thư yêu kiều…

Chương 2: Người trong lòng của tiểu thư yêu kiều…

Sau khi nhận được câu trả lời chính xác, Khương Linh Trúc mỉm cười dịu dàng với hai người họ, lại đưa tay lấy cái túi vải chứa đầy than rồi đi trở về phòng. Sau khi bỏ thêm than vào trong lò, căn phòng cuối cùng cũng ấm áp trở lại. Nàng ngồi xuống mép giường, cân nhắc về chuyện bữa tiệc ngắm hoa.

Tôn Vĩnh Dân là một tên cặn bã, nàng không thể gả cho tên đó được. Nếu trước khi nhà họ Tôn đến đây cầu hôn mà có thể định ra một mối hôn sự khác, thì dù nhà họ Tôn có không cam lòng cũng chẳng thể làm gì được.

Buổi tiệc ngắm hoa này đến rất đúng lúc, chỉ cần trong buổi tiệc ngày mai tìm được người nguyện ý kết duyên với mình, thì nàng sẽ có thể tránh được hôn sự với nhà họ Tôn rồi. Nhưng hiện tại, trước mặt nàng có hai vấn đề cần giải quyết.

Một, làm sao nàng có thể đảm bảo rằng người nàng vội vàng tìm được trong ngày mai sẽ tốt hơn Tôn Vĩnh Dân đây, lỡ như đối phương cũng là một tên cặn bã thì sao?

Khương Linh Trúc từ trong ký ức nguyên chủ rút ra được một người.

Lý gia Nhị công tử của Hộ Bộ thị lang – Lý Tụng, năm nay hai mươi tuổi. Năm ngoái, trong bữa tiệc ở Nguyên Tiêu trong cung, nguyên chủ vô tình làm đổ chén rượu lên người nên phải đi thanh y phục, trên đường đi thì nàng ấy gặp phải Lý Tụng – cũng bị rượu đổ vào người giống nàng ấy. Hành vi cử chỉ của đối phương đều có lễ, nói chuyện cũng rất đường hoàng, lớn lên lại còn tuấn tú.

Sai lại, cũng có vài lần đôi bên nói chuyện với nhau, mặc dù nguyên chủ đã cố nén xuống nhưng vẫn có chút rung động. Trong lời nói của đối phương cũng có chút ý tứ, Khương Linh Trúc cảm thấy nếu tìm đến hắn, hẳn là không tồi.

Nhưng vấn đề thứ hai chính là, Tôn thị rõ ràng là không có ý định dẫn nàng cùng đi dự buổi tiệc ngắm hoa này rồi. Nếu không có thiệp mời thì làm sao nàng có thể đến bữa tiệc đó để tìm Lý Tụng được?

Khương Linh Trúc trầm ngâm nhìn mặt sân còn tích đầy tuyết ở bên ngoài, nhẹ nhàng khép cửa sổ lại.

*

Sáng sớm hôm sau, khi xe ngựa của phủ Thượng Thư chạy về phía Hoàng cung, lúc đi ngang qua một con phố thì phía trước đột nhiên bị đám đông chặn lại, tốc độ xe ngựa cũng chậm lại.

Ngồi trong xe là con gái của Tôn thị - nhị tiểu thư Khương Tuyết Lan.

Cảm giác được xe ngựa đang đi chậm lại, nàng ta xốc màn xe lên, nhìn ra bên ngoài, có chút sốt ruột mà nói với nha hoàn đi cùng: “Các ngươi đi phía trước nhìn xem có chuyện gì đi.”

Nha hoàn chạy chậm qua đó, lúc trở về thì vẻ mặt khϊếp sợ nói: “Nhị tiểu thư, phía... Phía trước là đại tiểu thư, đang, đang làm người tuyết…”

Khương Tuyết Lan cho rằng mình nghe nhầm: "Cái gì?"

Nha hoàn lặp lại một lần nữa, nhưng Khương Tuyết Lan lại càng thêm không hiểu: "Lá gan của Khương Linh Trúc lớn đến vậy sao? Hơn nữa cũng chỉ là đắp người tuyết thôi mà, sao lại có nhiều người vây xem thế?"

Nhìn thấy nha hoàn lưỡng lự nói không nên lời, Khương Tuyết Lan liền xuống xe, nàng ta muốn nhìn xem Khương Linh Trúc đang làm trò xiếc gì.

Hộ vệ đi cùng tách đám đông ra một con đường, nàng ta đi qua đó thì nhìn thấy Khương Linh Trúc mặc một bộ y phục sáng màu, còn bên cạnh nàng là… Người tuyết?!

Con hổ trắng như tuyết đang chiếm cứ một khoảng trên mặt đất, vẻ mặt nó sống động như thật, đang nhìn con thỏ tai dài dưới chân với đôi mắt mang ý trêu đùa; còn đôi mắt con thỏ thì tràn đầy sợ hãi và vang xin, cầu nguyện. Trên lưng con hổ còn có thêm một đàn chim nhỏ cực kỳ tinh xảo đang đứng, trông như thể chỉ một giây sau là chúng sẽ cất cánh bay cao.

Cho dù không có màu sắc để tô điểm thì cảnh tượng này cũng đã trông cực kỳ chân thực rồi. Đừng nói là thường dân bá tánh, mà ngay cả một người tự xưng là gặp qua việc đời như Khương Tuyết Lan cũng không thể rời mắt được.

Một con chim nhỏ bằng tuyết cực kỳ đáng yêu được đưa đến trước mặt nàng ta, sau đó lại nghe thấy Khương Linh Trúc nhẹ giọng nói: “Nếu muội muội có thể mang những thứ này đến buổi cung yến thì nhất định sẽ được thêm không ít điểm đâu.”

Khương Tuyết Lan nhìn con chim tuyết nhỏ nhắn đáng yêu giống đến nổi có thể lấy giả tráo thật kia mà rung rinh trong lòng. Nếu nàng ta có thể đưa những cái này vào bữa tiệc trong cung, nói không chừng mấy vị hoàng tử đều sẽ xem trọng mà liếc mắt đến nàng ta một cái.

Nàng ta đưa tay ra muốn nhận lấy thì Khương Linh Trúc lại rụt tay về, giọng nói mềm mại mang theo ý xin lỗi: “Chỉ tiếc những thứ này dù sao cũng là làm từ tuyết, chờ đến khi tiến cung thì sợ là đã biến dạng cả rồi.”

Khương Tuyết Lan đột nhiên ngước mắt lên, Khương Linh Trúc cười với nàng ta: "Chúng ta cùng nhau vào cung nhé? Muội muội."