Chương 37: Yêu em dài lâu

Sáng hôm sau, Trung thức dậy thì đã thấy chị Phụng choàng áo sơ mi của nó, đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Chị chỉ khoác hờ áo của nó, những đường cong mềm mại ẩn hiện dưới lớp vải. Nó đến bên chị, hôn vào cổ chị…

– Em dậy sớm thế

– Anh dậy trễ thì có, heo ngủ!

– Chỉ giỏi chửi chồng thôi, tại tối qua làm em mất sức quá chứ bộ. Mất cả….tϊиɧ ŧяùиɠ nữa!

Từ tϊиɧ ŧяùиɠ làm cả Phụng và Trung e dè, họ nhớ tới việc tối qua Trung xả tϊиɧ ŧяùиɠ vào *** chị Phụng, để chị có thai.

– Tối qua anh thích lắm. Em có hối hận không?

– Không, được anh xuất tinh vào, em rất vui. Hi vọng sẽ có một mầm sống trong em, kết tinh của em và anh.

– Tại sao em lại muốn có con sớm thế? – Trung đặt tay lên ngực Phụng, xoa nắn…

– Tại sao ư? Anh có ngửi thấy mùi gì trên chiếc áo sơ mi này của anh không?

– Có, mùi thơm tho của da thịt em – Trung hít hà.

– Đúng là đàn ông! Em có thể ngửi thấy mùi của một người đàn bà khác trên chiếc áo này…..

Trung im lặng. Quả thật nó vừa tằng tịu với Huyền xong, vừa về nhà thì chị đã khêu gợi nó, nó lột áo ra và chơi chị, nên chiếc áo chắc vẫn còn mùi của Huyền.

– Hết chối phải không, chồng ngốc! Em biết anh có người bên ngoài, nhưng em mặc kệ. Vì em biết anh thật sự thương em, và anh cũng đã cho em những dòng tϊиɧ ŧяùиɠ đầu tiên của anh. Vì thế em không quan tâm anh ở ngoài có bao nhiêu người đàn bà, chỉ cần anh yêu em là đủ. Dù là Trinh, hay cô Huyền gì đó, em cũng không ghen tị nữa…..

Trung thở hắt ra. Nó cứ tưởng chị nó sẽ lại khóc lóc vì nó đi với cô gái khác. Nhưng chị nó vĩ đại quá!

– Em là người anh yêu nhất, anh hứa….!

– Nói yêu em, vậy phải làm gì để em….sướиɠ đi chứ chồng – Chị Phụng lả lơi nhìn nó.

– Lại muốn hả vợ, để anh cho em lên bờ xuống ruộng nhé!

Tiếng rêи ɾỉ, la hét của hai chị em ruột thịt lại vang lên. Cả buổi sáng, Trung vần chị nó 3 cú, làm chị chỉ biết nằm thở tận hưởng, miệng há ra thở dốc…

***

Trung thuê một đội tư vấn Luật và kinh tế cho nó, gồm 1 luật sư và 2 chuyên viên kinh tế. Dưới sự hỗ trợ của họ, mọi vật cản ông Đại bày ra bị đá văng đi. Và đương nhiên hôm đại hội cổ đông, mọi chuyện đều xảy ra như nó muốn.

Nó có 9,9% cổ phần, và nó dồn hết để bầu ông Bách vào HĐQT. Cộng với uy tín và kinh nghiệm của ông trên thương trường cũng được các cổ đông nhỏ khác ủng hộ, vì thế ông Bách dễ dàng vào được Hội Đồng Quản Trị. Ông Dương thì cũng ngồi được vào chiếc ghế Tổng Giám Đốc. Trước giờ ông vốn là Phó Tổng phụ trách nhân sự nên việc ông lên làm Tổng GĐ cũng không gây xáo trộn và ngạc nhiên gì cả.

Nhưng đó là tất cả những gì nó có thể làm được.

Ngay sau đại hội cổ đông, Trung đã có đủ tư cách để mua thêm cổ phần mà không sợ gì cả, nó nôn nóng muốn mua thêm cổ phần của Đại Á, để có thể có thêm nhiều quyền lực. Nhưng ông Bách cản:

– Người đầu tư không đặt hết trứng vào một giỏ. Con nên đầu tư vào những chỗ khác. Một cá nhân nắm 9,9% cổ phần một ngân hàng đã là rất nhiều rồi. Vì Đại Á chỉ là ngân hàng trung bình nên dư luận chưa để ý, nếu không đảm bảo việc một người nắm 9,9% cổ phần cũng đủ làm dư luận xôn xao vài tuần đấy!

Nó nghe lời ông Bách, tạm thời thôi rót thêm tiền vào Đại Á. Ông Dương có 7% cổ phần, nên phe nó có tổng cộng 16,9% cổ phần, vẫn thua phe ông Đại rất nhiều. Vì phe ông ta có đến 31% cổ phần của Đại Á…

Việc tiếp theo của nó, đương nhiên là lôi kéo thêm các cổ đông trung lập khác, để đủ sức đánh bật ông Đại. Nó tin tưởng rằng với kinh nghiệm của ông Bách và ông Dương, cũng như tiềm lực của mình, nó sẽ sớm đánh bật lão già cổ hũ này!

Nhưng nó đã nhầm!