Chương 38: Vạn Sự Khởi Đầu Nan

Trung xin vào làm nhân viên phòng Nhân Sự cho một chi nhánh của Đại Á. Nó vẫn chưa tính hết cho kế hoạch của mình, nên nó tạm đi làm, vừa có thời gian nghĩ thêm, vừa để có kinh nghiệm từ cấp thấp nhất. Với khả năng của mình, nó cũng được nhận vào chính ngân hàng mà nó có cổ phần, sau khi vượt qua hàng tá ứng cử viên có bằng ĐH, thạc sĩ khác.

Nó vừa được nhận hôm trước thì hôm sau, đích thân ông Dương gọi cho giám đốc chi nhánh nhờ chỉ bảo nó tận tình trong quá trình học việc. Ông giám đốc này vừa nghe vừa run, may mà mình lựa chọn nhân viên đúng qui trình, chứ nếu có mờ ám gì, hay đưa người nhà vào thì nhất định tên nhân viên này sẽ “méc” sếp Tổng ngay… Thế là ngay hôm sau, Trung vác cặp táp đi làm. Nó ra tới cửa, chị Phụng từ trong bếp gọi với ra:

– Đợi chị chút.

– Nhanh lên, không em bị trễ, sếp trừ lương là không có tiền nuôi chị đâu.

– Em chưa trừ lương sếp em là may, haha.

Phụng lau tay, rồi lấy ra một chiếc hộp nhỏ. Chị mở ra, lấy chiếc carvat mới tinh, đeo vào cổ nó.

– Đi làm nhớ tập trung vào công việc, cấm đi ngắm gái – Phụng hù

– Anh ngắm, vợ cũng đâu biết được, hehe.

– Thử đi rồi biết, liệu hồn em…cắt – Phụng lấy tay làm động tác cắt..

– Thôi, anh đùa thôi, sợ quá.

Trung đi làm. Hôm nay nó đi xe máy, nó đang là nhân viên mà. Lâu lắm mới đυ.ng lại chiếc xe máy, làm giữa đường nó phải dừng lại thay nhớt, bơm bánh xe, rồi xiết lại dây xích… Báo hại nó đến nơi thì vừa vào làm việc. Đến nơi, nó lại phòng hành chính “trình diện”. Theo lẽ thường thì phó hay trưởng phòng hành chính sẽ dắt nó tới bàn, giới thiệu nó với đồng nghiệp.

Tuy nhiên vì được dặn trước nên khi Trung tới, nhân viên Hành Chính đã báo ngay với ông Cường – Giám đốc chi nhánh. Trung đang đứng thì ông Cường bước vào:

– Chào, cậu là Thế Trung? – ông Cường đưa tay ra

– Dạ, là em – Trung nhã nhặn bắt tay với ông.

Ông Cường thầm đánh giá Trung. Mặt đẹp trai, cân đối, cơ thể khỏe mạnh, tướng người rất tốt. Hơn nữa phong thái đĩnh đạc, cái bắt tay vừa rồi không quá kiêu ngạo cũng không quá khúm núm sợ hãi. Hầu hết các nhân viên mới khi được bắt tay với ông, đều cúi người xuống thấp cả. Ông cảm thấy khá vừa lòng.

– Tôi sẽ dẫn cậu đi một vòng phòng nhân sự.

Thế là Trung vào phòng, dạo một vòng làm quen. Khái quát thì phòng nhân sự có 7 nhân viên tính luôn nó, 2 nam và 5 nữ. Phòng có một trưởng phòng, hai phó phòng, còn lại là chuyên viên. Trưởng phòng là một ông tên Hùng, hai phó phòng là nữ. Khái quát xong thì ông Cường để Trung đứng chào hỏi với cả phòng, rồi ngoắt tay với ông Hùng ra.

– Này, cậu nhớ đối xử tốt với tên nhân viên mới này một chút.

– Sao vậy anh? Ông Hùng thắc mắc. Ngay khi đích thân ông Cường dắt vào thì ông đã ngờ ngợ.

– Cậu ta được đích thân sếp tổng gửi gắm đó.

Đó là lý do quá đủ cho cả ông Hùng và ông Cường!

Trong lúc đấy thì một bầy bươm bướm đang vây quanh Trung. Phòng nhân sự luôn ưu tiên Nữ, nên trừ trưởng phòng và Trung ra thì toàn là nữ. Trung đùa với bốn bà chị này một tí, rồi nhìn quanh hỏi:

– Em vừa nghe GĐ nói phòng có 7 người, nhưng hình như hôm nay có 6 thôi hả mấy chị?

_ Tinh ý phết nhỉ, chị Nhung phó phòng thường trực được cử đi học trên trung tâm đào tạo nửa tháng rồi em, phải tuần sau chị mới về – Mà chị trả lời nó.

– Không sao, xung quanh là bốn chị dễ thương như này thì thiếu một chị cũng không quan trọng, haha.

– Mới vào mà đã giở cái giọng nịnh nọt rồi… Nhưng mà chị thích.

Cả phòng cười đùa thì ông Hùng đã vào lại. Cả phòng im bặt, Trung vội im theo. Ông Hùng nổi tiếng là người nghiêm túc. Ông nghiêm mặt nhìn Trung, rồi nở nụ cười:

– Để anh hướng dẫn công việc mới cho em…

Bốn bà chị kia đớ mặt ra, tự hỏi hình như từ lúc mình vào làm việc, chưa thấy ông Hùng cười ở phòng làm việc lần nào cả?