Hôm sau, My không dùng bữa sáng mà rời khỏi nhà đi làm. Sau một đêm mệt nhoài vì khóc, My không muốn mình yếu đuối trước mặt người khác, để nhận lấy sự thương hại của người đó. Lại càng không muốn hơn nhìn thấy người đó. Nên cách tốt nhất là tránh được lúc nào hay lúc đó. Tốt thôi, như thế cũng không phải khó xử khi Lâm về.
Nhưng My đâu hay Linh cũng như mình, cũng muốn đi làm sớm. Và vô tình lại chạm mặt nhau. My buông cái nhìn lạnh lùng rồi lướt qua Linh như thể hai người lạ. Dù lướt qua nhưng gương mặt sưng sưng của Linh không thoát khỏi ánh mắt My. My có chút xót trong lòng vì đã ra tay khá nặng. Nhưng không thể trách được My, đến tận bây giờ, cảm giác ngỡ ngàng, cùng đau lòng vẫn bao lấy My.
Linh không ngạc nhiên khi thái độ của My đối với mình như vậy. Tất cả đều trong dự định của mình. Linh cũng cầm lấy túi xách mà đi làm. Cô đang nghĩ tối nay tìm cớ gì để tránh bữa ăn đoàn tụ mà mẹ cô mong muốn.
Lâm trở về. Anh không về thẳng nhà mà đi đến cơ quan để báo cáo kết quả tập huấn cùng trình bày lí do hoàn thành sớm. Nancy đã giúp anh soạn một "giấy thông hành", đồng thời gọi cho quản lý trực tiếp của anh để đảm bảo mọi thứ được êm xuôi. Xử lý xong công việc, Lâm lại bắt xe đi đến công ty của My.
"My, ở dưới sảnh có người tìm chị"
"Ai vậy em?"
"Chị xuống đi thì biết à hihi"
My nghi hoặc khi thấy thái độ cười cười trêu chọc của Hà, một đồng nghiệp chung của mình. My bước xuống sảnh công ty thì thấy Lâm đang ngồi trên ghế chờ đọc báo. Bước chân bỗng trở nên nặng nề. My hít hơi thật sâu, lấy lại vẻ mặt thư thả bình thường của mình
"Anh mới về hả? Sao không nói em ra sân bay đón"
Lâm tiến lại, định ôm lấy My thì My khẽ dịch người sang bên
"Ở đây là công ty"
Lâm thoáng ngại ngùng nhưng cũng không buộc My "Anh muốn cho em bất ngờ, em có bận lắm không, cùng ăn trưa nha"
My cảm thấy cũng tốt, không có lí do gì để từ chối
"Còn gần 2 tiếng nữa mới đến giờ nghỉ trưa, hay anh về trước đi, tí nữa lại đón em"
Lâm cười tươi "Ok vợ yêu, anh về trước"
Linh đang làm việc thì Vân gọi điện lại, báo rằng Vân và Trà đang về thăm gia đình, cả hai đang ở nhà Trà. Sau một thời gian dài kiên trì chứng tỏ tình cảm của cả hai là thật lòng, mà không phải là phút bồng bột của tuổi trẻ, gia đình Trà đã không phản đối chuyện của họ. Nhớ lại khoảng thời gian đó, Trà vì muốn tự lập càng sớm càng tốt, đã kiên quyết không muốn đi vào đại học mà tìm con đường khác để đi. Hy vọng bản thân sớm đủ bản lĩnh để bảo vệ tình cảm của hai người, không để nó vì bất kì tác động bên ngoài nào khiến cho tan vỡ. Sau nhiều lần được Vân khuyên nhủ, Trà cũng thay đổi ý, thay vì bỏ cả đại học, Trà vừa học vừa làm. Công việc ban đầu chỉ là đi làm bán thời gian, nhưng sau nhiều lần nhảy việc, cùng với sự nhạy bén của mình, Trà cũng có chân trong một công ty tư vấn tài chính. Công việc thuận lợi, sau 4 năm Trà có thể vừa có vị trí tốt, vừa hoàn thành việc học. Giữa lúc cả Trà và Vân vẫn còn đang học, tình cờ gia đình Trà biết việc cả hai đang quen nhau. Họ đã ra sức phản đối nhưng Trà vẫn luôn kiên trì. Trà sợ Vân không chịu được áp lực, vì trước giờ điều mà Vân mong muốn chính là cuộc sống yên bình mà không phải luôn suy nghĩ bước kế tiếp phải đi như thế nào. Nhưng không ngờ chính Vân lại nói cô không hy vọng mối tình đầu của mình phải chết yểu chỉ vì cách nghĩ của người khác. Nên hai người dù khó khăn, vẫn luôn không buông tay nhau.
Mãi cho đến lúc Trà nhận được thông báo được thăng chức, kèm điều chuyển công việc sang thành phố khác, người nhà của Trà mới dần thừa nhận sự cố gắng của Trà. Họ đã không phản đối chuyện của cả hai nữa.
Riêng gia đình Vân dù không ủng hộ nhưng vẫn chưa có hành động cứng rắn gì thể hiện sự phản đối của họ. Linh vui cho hai người bạn mình, đồng thời cũng ganh tỵ. Vì không phải ai cũng may mắn tìm được người yêu có được dũng cảm đối diện với những sóng gió.
"Tối nay bọn chị ghé thăm cưng với bác nha" Trà vẫn không bỏ được giọng đùa khi cứ xưng chị và gọi cưng với Linh. Dù thực chất thì cả hai lại cùng tuổi. Nhưng Trà với lập luận, Linh quá non trong chuyện tình cảm, nên lúc nào cũng tự cho mình cái quyền làm chị. Cả Trà và Vân đều muốn ghé thăm mẹ Linh, vì hôm ba Linh mất, cả hai chỉ đến viếng một chút rồi phải về ngay.
"Tối nay anh Lâm cũng vừa về, càng đông càng vui" Linh thấy như vậy cũng tốt, có thêm hai người bạn sẽ làm không khí bớt ngượng ngạo, và mình thì có gì cũng có thể trò chuyện cùng hai người bạn này, hoặc giả tốt hơn thì có thể cùng hai người bạn này đi ra ngoài một chuyến
"Ok, vậy bọn chị sẽ đến. Bye cưng, cưng tiếp tục với công việc mình đi nhé. À này, trưa nay hai chị ghé ngang, cùng đi ăn trưa đi"
"Nhớ em đến mức không đợi đến tối được hả chị Trà" Linh kéo dài giọng, cô thừa biết Trà đang nhịn không được muốn moi tin tức từ mình. Từ lúc Linh về lại nhà đến giờ vẫn không hề cùng hai người họ liên lạc, nên một người không xen vào chuyện người khác sẽ cảm thấy không vui như Trà cảm thấy vô cùng thiếu thốn và trống trải.
"Ha ha, cưng thừa biết chị muốn gì ha ha"
"Được rồi, trưa nay em mời hai chị ăn cơm"
"Ha ha, gặp em trưa nay"
Cúp điện thoại, tâm trạng Linh khá hơn lúc sáng, Linh tiếp tục với công việc của mình. May mắn, ngoài những đau khổ vì những trái ngang trong chuyện tình cảm thì ít nhất Linh vẫn còn được những người bạn bên cạnh, mang cho niềm vui.
"Cậu muốn ăn gì? Món Nhật đi được không? Mới có quán ăn Nhật mới mở, mình cũng có ăn thử rồi, ok lắm" Linh vừa bước lên xe Vân và Trà liền hỏi Vân mà không thèm bận tâm đến Trà, vì Linh biết cái gì gọi là lệnh ông không qua lệnh bà
"Quyết định vậy đi"
"Không ai xem tôi ra gì" Trà bĩu môi, cụp mắt xuống, nhưng không quên khởi động xe
"Vậy Trà muốn ăn gì?"
Nghe người yêu hỏi ý, Trà hí hửng cười toe "Món Thái đi, mình muốn ăn cay"
"Vậy dừng xe lại quán Thái nào đó đi, mình cùng Linh tự bắt xe đi ăn" Vân không thèm nhìn biểu tình của Trà lúc này
"Ơ, vậy thôi món Nhật cũng được" Trà không rút lại cái môi đang bĩu, nhưng có bĩu môi cũng vô ích, Vân đã quyết định
"Haha, không có tiền đồ hơn một chút được sao Trà?" Linh cười to sảng khoái vì vẻ mặt của Trà lúc này
Trà lườm Linh qua kính chiếu hậu "Thôi đi cưng à, chưa biết ai hơn ai đâu"
Vào quán ăn, Linh để Vân chọn món, bản thân cùng Trà ngồi tán gẫu. Vô tình ánh mắt Trà tập trung lại hướng khác
"Ê cưng, cô gái của cưng kìa"
Linh nhìn theo hướng Trà thì thấy My và Lâm cũng đang ngồi ăn. Thành phố này quá nhỏ, đi ăn thôi cũng gặp được nhau. Linh thu hồi ánh mắt của mình
"Cô ấy không phải của mình"
"Được rồi, đừng lo nói, món ăn đã tới, ăn nhanh đi, Linh còn phải về làm việc" Vân thấy trong mắt Linh đầy những tâm sự nên vội giải vây, chuyển đề tài
Lâm nhìn thấy My ăn không nhiều, cô rất ít động đũa
"Em không khỏe sao? Em ăn rất ít" Lâm quan tâm, hỏi My. Anh cũng nhận ra cô trông gầy và xanh xao.
"Em không sao, nhưng thấy ăn không ngon"
"Em không thích món Nhật sao lúc nãy còn đồng ý" Lâm cảm thấy không vui. My luôn thể hiện là một người vợ nhu thuận. Mọi thứ đều thuận theo Lâm, chưa phản đối điều gì. Nhưng thái độ vẫn luôn là bình thản như vậy, không nồng nhiệt cũng không tỏ thái độ khó chịu. Cứ đều đều và nhàn nhạt, như thể không để vào mắt những điều Lâm yêu cầu.
"Anh thích là được rồi, không phải thế sao?"
Lâm định phản đối tiếp thì My ra dấu cho Lâm dừng lại, cô bụm lấy miệng và đi thật nhanh vào toilet.
Lâm đứng trước cửa toilet đợi My. My bước ra với gương mặt nhợt nhạt hơn. Lâm đưa tay đỡ lấy My, lại lấy khăn giấy lau vết nước trên trán còn đọng lại. Lâm quan tâm hỏi
"Em có sao không? Có cần đi bác sĩ kiểm tra không?"
My lắc đầu, cô cảm thấy bản thân vẫn còn khá ổn, không đến mức phải đi bác sĩ "Em không...." Cô chưa kịp dứt lời thì cơn buồn nôn lại kéo đến, cô lại phải đi nhanh vào toilet
My bước trở ra đã trông thấy vẻ mặt lo lắng của Lâm. "Em thật sự không sao, bao tử em trước giờ luôn không tốt, vài ngày nay ăn uống không đều nên có chút khó chịu, anh đừng lo"
"Được rồi, vậy chúng ta về trước, tí nữa ghé quầy thuốc để em mua ít thuốc uống cho đỡ. Nhưng tốt nhất vẫn nên đi bác sĩ khám xem sao"
"Em biết rồi, mình về thôi"