Chương 10

Lâm đưa My trở về văn phòng làm việc, còn mình thì đi tìm một người bạn cũ. Không ai khác chính là người đã gửi cho Lâm những bức ảnh về My và Linh lúc Lâm đang ở nước ngoài.

"Về nước rồi à?" Vũ khuấy khuấy ly cà phê rồi nhìn Lâm bằng cái nhìn giễu cợt

Lâm rút ra điếu thuốc, tự châm cho mình, rồi đưa Vũ một điếu "Vừa về tới lúc sáng"

"Vinh hạnh cho tôi vậy sao, vừa về thì chiều đã hẹn ra gặp rồi, haha" Vũ cầm lấy điếu thuốc "Sao, lại muốn tôi làm gì, cứ nói đi"

"Tôi muốn giải quyết cho xong chuyện giữa hai người đó, cậu thấy có cách nào tốt không? Tôi không muốn mọc dài cái sừng của mình"

"Cậu phản ứng hơi chậm hơn tôi nghĩ đấy. À ừm...tôi có một cách, bù lại lần này tôi muốn thêm 50%"

Dù chưa đạt xong thỏa thuận, Lâm vẫn muốn có thời gian xem xét lại, Vũ vẫn rời khỏi quán cà phê với nụ cười đắc thắng. Anh không phải lưu manh, cũng không trấn lột tiền của người khác, chẳng qua công việc của anh là theo dõi và báo lại hành tung của người mà khách hàng yêu cầu. Và Lâm thì vừa là bạn học cũ, vừa là khách hàng thân thiết của Vũ. Anh tin chắc đơn hàng mới này sẽ thành, và lợi ích anh thu được không nhỏ.

Lâm ngồi trầm ngâm trong quán, anh suy nghĩ rất nhiều về thứ gọi là kế hoạch mà Vũ vừa nói. Có cần phải cược lớn như vậy không. Anh không phải không thương đứa em gái là Linh. Dù không thật sự quá thân thiết nhưng anh vẫn luôn biết tình cảm máu mủ ruột thịt là như thế nào. Anh quả thật không nỡ...

My lại cũng là cô vợ mà anh thương yêu. Anh không muốn chia sẻ. Lòng tự trọng anh không cho phép. Dù là anh không chắc chắn được Linh và My có gì đó với nhau hay không. Nhưng dù chỉ là mập mờ thôi, cũng không được. Anh không thể chấp nhận được.

Lúc cả ba người bọn Linh rời khỏi quán ăn thì My và Lâm cũng đã đi ra từ lúc nào. Linh đảo mắt tìm một vòng không thấy rồi cũng theo chân hai người bạn ra ngoài. Trên đường trở về, Linh nhận được điện thoại của Minh. Nghe xong điện thoại, gương mặt Linh tái nhợt, hối thúc Trà lái xe vòng lại, hướng bệnh viện đi đến.

"Có chuyện gì hả? Trông cậu đang rất lo sợ" Vân quay đầu xuống hỏi Linh, hai tay Linh đang nắm chặt lại, Linh nhíu chặt mày

"My đột nhiên ngất xỉu, liên lạc với anh Lâm không được, hiện đang ở bệnh viện, một mình cô ấy...."

"Đã hiểu, chị đang tăng tốc đây" Trà thoáng hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Cô nhấn ga nhanh hơn. Vân ngồi ghế phó lái, nhíu mi khi thấy tốc độ đang khá nhanh, nhưng không ngăn cản Trà, cô hiểu Linh đang rất lo lắng và muốn nhanh đến bệnh viện.

Tiếng xe phanh gấp trước cửa bệnh viện, Linh nhanh chóng mở cửa xe đi vào. Trà cùng Vân đi đỗ xe đến sau. Linh gọi cho Minh để tìm đến phòng bệnh của My.

Linh bấm gọi cho Lâm nhưng số điện thoại vẫn không liên lạc được. Cô cất điện thoại vào trong túi rồi đẩy cửa phòng bệnh bước vào. My đang nằm trên giường bệnh, gương mặt xanh xao, môi tái nhợt. Linh chào Minh

"Sao chị ấy lại ngất xỉu vậy anh?"

"Anh cũng không biết, anh đang trong phòng làm việc thì nghe nhân viên nháo nhào lên. Anh trở ra thì thấy mọi người đang vây quanh cô ấy. Cô ấy đang ngất xỉu trên bàn. Anh gọi cấp cứu đưa cô ấy đến đây. Bác sĩ có kiểm tra và truyền nước cho cô ấy. Em đến thì tốt rồi, anh có việc gấp ở công ty. Ở đây giao lại cho em"

"Cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh"

"Không có gì, với anh đừng khách sáo, thôi anh đi trước, gặp em sau"

Linh kéo ghế lại ngồi nhìn My. Gương mặt My mệt mỏi hiện lên rõ rệt. Linh thở dài, lại lấy điện thoại ra cố liên lạc lần nữa với Lâm nhưng không được. Cùng lúc, Vân và Trà tiến vào phòng bệnh

"Chị ấy sao rồi? chưa tỉnh nữa hả, bác sĩ có nói chị ấy bị gì không?"

"À, mình vẫn chưa gặp bác sĩ, lúc nãy anh Minh vội đi mình vẫn chưa hỏi rốt cuộc chị ấy bị gì. Hai cậu ở đây trông dùm mình, mình đi hỏi bác sĩ"

Lúc Linh trở lại phòng, My cũng đã tỉnh, đang trò chuyện với Vân và Trà. Trông thấy Linh vào, mọi người ngưng hẳn, Trà nhanh miệng hỏi

"Chị ấy có sao không? Bác sĩ nói gì?"

Linh thoáng chần chừ, đảo mắt qua My. Gặp My đang né tránh ánh mắt của mình. Linh hơi thấp giọng

"Suy nhược cơ thể, không có gì nặng, nhưng bác sĩ bảo phải chú ý thân thể nhiều hơn, lượng đường huyết trong cơ thể thấp, cần ăn uống đầy đủ..."

Vân nhìn ra được Linh còn gì đó muốn nói nhưng khó nói. Vân tiếp lời

"Chỉ như vậy thôi?"

My cũng đợi Linh nói tiếp. Gần đây cô cũng thấy cơ thể rất dễ mệt mỏi, ăn uống thường không thấy ngon và không có cảm giác muốn ăn. Cô chỉ nghĩ do mình không nghỉ ngơi đầy đủ nhưng lại không ngờ đến mức phải vào bệnh viện. Nghĩ đến đây My lại giương ánh mắt thầm oán cho Linh, nếu không tại Linh thì tối qua cô cũng không cả đêm không ngủ được, đến mức kiệt sức.

Linh thấy mọi người đang đợi mình nói tiếp, chớp mắt một cái, lại nhìn thẳng vào mắt của My, Linh buông ra mấy chữ

"Chị có thai"

Thoáng chút nhiệt độ trong phòng trở nên thấp hẳn. Vân và Trà nhìn nhau thở dài, cả hai cảm thấy không nên ở đây nên chỉ chúc mừng My rồi xin phép ra về. Linh không tiễn hai người mà ngồi lại cùng My. Cô không biết My đang suy nghĩ gì. Chỉ thấy My không có vẻ gì là vui sướиɠ của người sắp làm mẹ. Linh nghĩ, đáng lẽ My phải tỏ ra rất hứng khởi mới đúng, sao lại thất thần như vậy, hay vì mọi chuyện đến khá đột ngột nên My chưa chấp nhận được.

My trầm mặc không nói gì. Cô nhẩm tính, đúng rồi, là lần đó. Trước khi Lâm trở lại Mỹ. Cũng là lần đó, lúc cô bấm gọi cho Linh nhưng không nhận được phản hồi. Cô cũng quên mất phải dùng thuốc. Mỗi lần sau khi Lâm gần gũi cô xong, cô đều phải uống thuốc, nhưng...

Là vận mệnh an bày, hay số phận định sẵn. My ai oán nhìn Linh, trách được Linh sao? Lấy quyền gì mà trách Linh. Linh không phải là nguyên nhân cho tất cả. Linh không có lỗi gì cả trong chuyện này. Nhưng vậy thì trách ai bây giờ. Trách Lâm sao, anh là chồng cô, đòi hỏi của anh cũng là bình thường. Và cô mang thai con của anh cũng là chuyện nên có. Vậy thì trách cô sao, đúng rồi, trách cô, chính cô lựa chọn con đường này cho mình. Để đến bây giờ, cô có muốn quay lại cũng không được. Một giọt, hai giọt, và từng giọt nước mắt nối tiếp lăn dài trên gương mặt My. My không cam lòng, nếu như trước đó, có lẽ chỉ cần cô can đảm hơn một chút để li hôn với Lâm, mặc kệ những khó khăn có thể vây lấy, ít nhất vẫn có cơ hội đối diện với tình cảm thật. Trước đây đã khó, khi nhận được những lời sỉ vả từ Linh lại càng khó hơn. Và lúc này, khi có sự tồn tại của đứa bé này, đã hoàn toàn không còn chút hy vọng gì nữa. My vẫn giương mắt nhìn Linh. Một ánh nhìn mang đầy tuyệt vọng và đau đớn.

Linh bối rối khi không ngờ My lại khóc sướt mướt lên như vậy. Mà trong ánh mắt Linh nhìn ra My đang đau khổ, hơn là vui vẻ. Linh lại gần, lau nước mắt cho My. Lần thứ mấy Linh cố lau nước mắt cho My cô cũng không nhớ. Chỉ nhớ những khi trông thấy My khóc, cô không đành lòng mà bỏ mặc. Mỗi một giọt nước mắt lăn trên gương mặt của My, hệt như từng vết dao cứa vào lòng Linh

"Đừng khóc, xin chị đấy, đừng khóc nữa, ai vào không hiểu tưởng tôi làm gì chị"

Có một sự thật là, khi một người đang khóc, bạn càng cố dỗ dành, sự uất ức, tủi thân của người đó lại như được tiếp thêm động lực, nước mắt tự giác lại trào ra càng nhiều hơn.

Bằng chứng là Linh càng cố lau khô nước mắt, càng cố dỗ dành My thì My lại càng nức nở hơn

"Tại sao....tại sao ...lại là Linh...báo cho tôi biết....tại sao...lại xuất hiên...."

My nói trong tiếng nấc, câu nói bị đứt quãng. Linh không nghe rõ được trọn vẹn câu nói của My. Linh có xúc động muốn ôm lấy vỗ về an ủi My. Nhưng trước khi Linh đưa tay ôm lấy My thì My đã nhào vào l*иg ngực Linh nức nở.

Linh im lặng để cho My khóc thỏa lòng. Cảm thấy cảm xúc của My đã ổn, Linh khẽ hỏi

"Chị đã ổn hơn chưa?"

"Em sẽ đẩy tôi ra đúng không?" My không trả lời câu hỏi của Linh mà hỏi lại

"Haizz, chị có muốn gọi cho anh Lâm không, lúc nãy gọi cho anh ấy không được, nhưng chắc giờ có thể"

Lùi người lại sau một chút, My khàn khàn giọng, lắc đầu "Đừng nói với anh ấy"

"Vậy giờ chị nghỉ ngơi chút đi, bác sĩ nói chút nữa có thể về nhà, nhưng chị phải nghỉ ngơi ăn uống đều đặn là chị với cả...em bé mới khỏe được" Linh đỡ My nằm xuống "Thời gian đầu này chị phải chú ý tới sức khỏe mình hơn, cũng đừng để xúc động quá mạnh, như lúc nãy, khóc nhiều sẽ không tốt"

Linh càng nói, càng quan tâm khiến My lại càng cảm thấy xót xa, nước mắt ngừng rơi lại rưng rưng... My nắm lấy tay Linh, sợ khi mình nhắm mắt lại nghỉ thì Linh sẽ rời khỏi.

Như hiểu được ý của My, Linh vỗ vỗ tay My trấn an

"Chị yên tâm nghỉ đi, tôi ngồi đây với chị"

Ngoài cửa, Lâm đã trông thấy hết những hành động của hai người. anh siết chặt hai nắm tay, rồi quyết định trở về mà không tiến vào. Anh bấm gọi cho Vũ "Cứ tiến hành theo những gì cậu nói, số tiền cậu muốn tôi sẽ chuyển vào tài khoản cậu một nửa, còn lại sẽ chuyển hết sau khi mọi chuyện thành công"