Chương 8

Linh ghé ngang siêu thị, mua đồ về nấu ăn và dặn mẹ không phải đi. Linh muốn có bữa cơm gia đình ấm áp trước khi Lâm về. Dù muốn dù không thì chắc chắn không khí sẽ lắng xuống khi có sự xuất hiện của Lâm.

Thanh toán xong trở ra, Linh bấm gọi cho My. Đây là lần đầu sau khi Linh rời đi mới chủ động gọi cho My vì chuyện riêng. Linh muốn hỏi khi nào My đã về chưa, hy vọng cô về sớm để ăn cơm tối. My ngạc nhiên vì sự chủ động và nhiệt tình của Linh. Cô cũng vội vàng thu xếp để về sớm. Mẹ Linh chưa nói cho My biết Lâm sắp về vì bà nghĩ việc đó là của Lâm, nên My vẫn đang rất vui vẻ, cứ như tìm lại được khoảng thời gian trước đây.

My về đến nhà thì Linh đang loay hoay trong bếp. Đây mới là cảm giác bình yên My muốn có. Đổi dép, My đứng trước cửa phòng bếp, trông thấy thân ảnh Linh bận rộn, My có xúc động muốn tiến lại ôm lấy thân ảnh đó.

"My về rồi hả con, tắm đi rồi xuống ăn tối. Hôm nay có lộc ăn, không biết bị gì mà Linh nó tự động đi mua đồ rồi về lao ngay vào bếp mà nấu"

Nghe tiếng mẹ, Linh giật mình, xoay người lại thấy My cũng đang ngượng ngùng nhìn mình. Do mải mê tập trung nấu ăn mà Linh không hề biết My nhìn mình từ nãy giờ. My cười cười khiến Linh cảm thấy mặt mình nóng bừng. Linh xoay mặt đi hướng khác, che giấu sự bối rối của mình. My chào mẹ Linh rồi cũng lên phòng tắm thay đổi quần áo.

Bước xuống nhà thì Linh đã dọn món cuối cùng lên bàn ăn. My thoáng nhận ra ngay tất cả đều là món mình thích. My có chút nghi hoặc không biết vì sao hôm nay Linh lại nhiệt tình đến vậy, thái độ khác xa sự lạnh lùng trong thời gian qua. Dù gần đây có chút hòa hoãn, cả hai cũng nói chuyện nhiều hơn. Nhưng thật sự thì hôm nay Linh rất khác lạ.

"Chị xong rồi à? Ngồi xuống ăn cơm đi"

"Ừm. Em hôm nay có gì vui sao?" My cầm lấy chén cơm từ tay Linh đưa, hơi ấm từ cơm nóng tỏa ra, hay từ tay Linh cũng không rõ, khiến My có chút rung động.

"Sao chị hỏi vậy?"

"Không phải mỗi My thấy lạ đâu, mẹ cũng thấy con hôm nay có gì đó"

"À, ý mẹ là con nấu cơm á hả? Thì cũng lâu không vào bếp nên làm lại chứ có gì đâu"

"Vậy bữa cơm mai giao cho con luôn được không?" mẹ Linh gấp đồ ăn, gật gật "Ngon, con gái lớn rồi có khác. Nhớ lúc trước, úp mì được là đã mừng rồi"

"Mẹ" Linh dẫu môi lên. Rõ ràng là do Linh không muốn học thôi chứ nếu dụng tâm thì có gì là không được. À trừ một thứ dụng cả tâm, chỉ mang lại một tâm đau.

"Ủa mẹ, mai là ngày gì sao?"

Mẹ Linh gác đũa xuống, nhìn My "My, con nói thật với mẹ đi, giữa con và Lâm chuyện gì rồi đúng không?"

Linh thoáng nhìn qua My, lại nhìn qua mẹ mình. Chẳng lẽ là My không biết mai anh Lâm kết thúc công tác về sao. Có lí do gì để anh nôn nóng về sớm ngoài việc muốn gần gũi cô vợ này chứ. Nếu đã vậy thì sao không nói cho My. Hay Lâm muốn tạo cho My bất ngờ chăng.

Cúi đầu xuống tiếp tục ăn cơm mà không muốn bận tâm tới câu chuyện giữa My và mẹ mình. Sao cũng được, có muốn bất ngờ cũng được, có bất hòa cũng được. Linh vốn không có tư cách xen vào chuyện của Lâm và My.

"Mai Lâm nó về nhà, đừng nói với mẹ là con lại không biết"

"Con" My ngập ngừng, cô thật sự không biết. Trước đó, Lâm luôn chủ động liên lạc với cô. Nhưng từ sau đám tang ba Linh, Lâm quay về Mỹ thì lại không thấy Lâm liên lạc với cô. Cô lại không có ý nghĩ muốn liên lạc với Lâm. Cô không yêu anh, với anh cô cảm thấy áy náy hơn là yêu thương. Áy náy vì chính cô khi đã không yêu nhưng vẫn chấp nhận từ trở thành người yêu, cho đến bây giờ là vợ. Cô có cảm giác cứ như mình đang lợi dụng tình cảm của anh. Nên kể cả khi không muốn và cảm thấy rất khó chịu, cô vẫn đáp ứng yêu cầu của anh. Mà kể cả khi cô có chống cự, cũng chẳng có ích gì.

"Anh muốn tạo bất ngờ cho chị dâu ấy mà, mẹ không hiểu đâu" Linh buột miệng nói đỡ cho My "Con no rồi, mọi người ăn tiếp đi"

My nhìn theo bóng Linh, cô cũng muốn đi theo Linh nhưng cảm thấy không tiện nên ngồi lại.

Linh trở về phòng tắm, nằm xuống giường miên man suy nghĩ. Linh cần níu lại lí trí của mình, không thả những cảm xúc đi hoang nữa. Nếu không, tất cả sẽ rơi vào bất hạnh.

Linh day day trán, cô hơi nhức đầu. Do vừa nãy cô ngâm mình trong nước khá lâu. Linh ra khỏi phòng, đi lại tủ thuốc tìm vài viên thuốc nhức đầu mà uống vào. Đi ngang phòng My, thấy còn mở đèn, Linh chần chừ, rồi gõ cửa. Nghe được giọng đáp, Linh tiến vào

"Sao chị còn chưa ngủ? Lúc trưa không phải thiếu ngủ tới choáng váng sao"

"Em ngồi đi" My dịch người chừa một khoảng trống trên giường cho Linh. Linh nhìn nhìn nhưng rồi quyết định kéo ghế ở bàn trang điểm ra ngồi. Tất cả không lọt khỏi mắt My. My buồn buồn nhưng không nói gì. Vì nói được gì cơ chứ. Quan hệ của cả hai không đơn giản. Dù không ai nói ra, nhưng những thứ ngầm hiểu mới đáng sợ.

"Chị chỉ vừa tắt máy xong, còn suy nghĩ nhiều chuyện, chưa ngủ được" nhìn lại mái tóc của Linh có phần bện lại, My nhíu mày "Tóc em ướt?"

"À, lúc nãy có gội đầu nhưng chưa sấy khô"

My đứng dậy hướng đến tủ quần áo, lấy ra chiếc khăn, ngoắc ngoắc Linh rồi chỉ lên giường. Linh hiểu được ý, thoáng chần chừ rồi tiến lại giường ngồi. My ngồi cạnh Linh, lấy khăn lau đều lên tóc

"Yên tâm, khăn này mới, chưa dùng bao giờ"

Linh để yên cho My lau tóc cho mình. My ngồi gần đến nỗi Linh có thể ngửi được hương thơm từ My. Linh tham luyến, hít lấy vài hơi.

"Em chưa nói vào phòng chị làm gì?" My không nhận ra Linh đang dần dựa vào người mình, cô vẫn tập trung vừa lau tóc, vừa mát xa đầu cho Linh.

"Chị cũng chưa hỏi"

"Vậy giờ hỏi đấy, em trả lời đi. Em đang nhức đầu đúng không?"

"Cũng không có gì, thấy đèn phòng chị sáng nên xem chị ngủ chưa thôi. Sao biết nhức đầu?"

"Trước đây em vẫn vậy. Xoay người lại, chị giúp em"

Linh ngoan ngoãn xoay người lại đối diện với My. Mỗi lần cô nhức đầu, khi tay My chạm đến, giúp cô xoa lên thái dương cô đều cả thấy thoải mái và cảm giác đau nhức cũng giảm bớt. My lấy tay day day hai mày đang nhíu lại của Linh. Cô nhè nhẹ mát xa giúp Linh cảm thấy thoải mái hơn.

My nhìn chăm chú vào gương mặt Linh. Đôi mi dày và cong cong. Sóng mũi thẳng tắp. Đôi môi mỏng và đôi khi hay dẫu lên mỗi lúc giận dỗi.

Như có một ma lực xui khiến, bàn tay My từ xoa bên huyệt thái dương của Linh, đã chuyển dần xuống mũi, đến môi.

My không thoát được ma chú, cô đắm chìm bởi sức hấp dẫn từ bờ môi Linh. My ngừng hẳn động tác mà tiến sát lại Linh. Cô đặt lên môi Linh một cái chạm nhẹ, đến nỗi nếu không phải nhận biết trước sự khác biệt của My thì Linh cũng không biết chuyện gì xảy ra.

My định lùi lại sau hành động bất ngờ của mình, đến chính mình cũng không hiểu nổi thì một cánh tay bắt lấy tay cô. Linh mở mắt nhìn vào gương mặt đang đầy nét bối rối của My. My mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng đã bị chặn bởi bờ môi khác. Linh kéo My lại, hôn sâu hơn, Linh cuồng nhiệt, nụ hôn đầy bá đạo. Linh cố tách ra để đưa lưỡi vào trong, Linh muốn khám phá hết mọi ngõ ngách trong đó. Linh chiếm hết cả không khí. My muốn né trách, nhưng vô ích. Cô để mặc cho Linh muốn làm gì làm.

Đến khi My gần như không thở nổi, khẽ ư một tiếng thì Linh buông My ra. My ngước đôi mắt ngân ngấn nước nhìn Linh. Linh nhìn đôi môi đang muốn sưng lên của My, sau lại ngước mắt nhìn đôi mắt có phần thơ ngây vô tội đang nhìn mình

"Chị, rốt cuộc chị muốn gì? Chị đang nghĩ gì trong đầu mình vậy?"

"Chị..." My ngập ngừng, cô cũng không biết mình nghĩ gì. Nếu nói chỉ vì chút xúc động khiến cô như vậy thì không phải. Đâu đó trong lòng My luôn có một khao khát, thôi thúc My hành động như vậy.

"Ngày mai anh tôi về rồi, một đêm mà chị không kiềm được sao?"

My trắng mắt nhìn Linh, cô không tin được những lời này là từ Linh thốt ra. Chát.. "Ra khỏi đây ngay" My cho Linh một cái tát, và đuổi Linh ra khỏi phòng

Cửa phòng đóng lại, cũng là lúc My khóc nức nở. My cuộn người lại ôm lấy chính mình. My lạnh, cái lạnh tận tim gan. Cảm giác như có muôn vạn vết dao đâm vào lòng. Cô không tin được trong mắt Linh cô lại là người như vậy. Cô không chịu được những lời sỉ vả ấy là từ Linh mà ra.

Linh cũng không khá hơn. Về đến phòng thì mắt Linh cũng nhòe ướt hết. Làm đau My có khác gì cô làm đau chính mình. Trông thấy đôi mắt sửng sốt của My, rồi lại thành đau đớn ấy, Linh hơn ai hết, muốn tự tát cho mình. Nhưng nếu không như thế, My phải làm sao, cô phải làm sao, để đối diện được với Lâm. Nếu vào địa ngục, hãy để mỗi cô vào.