Chương 5

Lâm đứng trước My và Linh, hắng giọng

"Sao có hai người ở đây? Ba thế nào rồi? Còn mẹ nữa, mẹ đâu?"

My giật mình, cảm giác như đang làm chuyện gì đó và bị bắt quả tang khiến My thoáng chút bối rối. Linh ngước dậy thấy Lâm đang đứng trước mặt, và giọng điệu lúc hỏi lại nghe có vẻ khó chịu. Linh nhíu mày

"Mẹ được mợ út đưa về nghỉ rồi, mọi người cũng vừa về.."

Linh chưa kịp nói hết lời thì cửa phòng cấp cứu đã được mở ra. Cả ba cùng hướng phía bác sĩ đang đi ra. Linh ngất lịm đi khi nghe bác sĩ nói lời xin lỗi khi đã không cứu được ba Linh. My phân vân, hai tay đưa ra định đỡ lấy Linh thì đôi bàn tay khác đã nhanh hơn. Lâm kịp đỡ lấy Linh. Anh cũng không quá mất bình tĩnh như Linh, dù cũng cảm thấy rất đau lòng, nhưng là một người đàn ông, lại là người anh cả, trong lúc này hơn ai hết, anh phải cứng rắn, mạnh mẽ.

Đám tang ba Linh, Linh đã không khóc. Linh chỉ thẫn thờ ngồi nhìn phía linh cửu của ba. Linh dù muốn dù không cũng phải tin rằng ba đã rời khỏi Linh, rời khỏi gia đình. Linh đã nghĩ mình phải vật vờ lắm nhưng không, mọi thứ trong Linh rỗng tuếch. Linh lại đang nghĩ đến sau này thế nào. Có nên tiếp tục sống xa mẹ nữa hay không, hay để không phải hối hận như những gì đã diễn ra với ba thì cô nên trở về.

Tang lễ của ba Linh xong, Linh trở lại công ty thu dọn hồ sơ để thực hiện tiếp những dự án đang dang dở. Và Linh quyết định sẽ không từ chối phụ trách việc hợp tác với công ty cũ, cũng là công ty My đang làm. Đồng thời Linh cũng xin chuyển công tác về văn phòng đại diện ở gần nhà để làm việc. Có lẽ khoảng tuần sau thì Linh chính thức chuyển giao xong mọi công việc ở công ty chính để chuyển về văn phòng mới.

"Em nghe anh Minh"

...

"Vâng, anh cứ gửi mail cho em để em đọc trước, sáng mai sẽ trao đổi kĩ hơn với anh tại văn phòng"

...

"Vâng, bye anh"

My nhận được cuộc gọi từ giám đốc kinh doanh. My được giao cho một dự án mới, người phụ trách dự án này trước đây là một người khác, nhưng vì chị ấy phải phụ trách quá nhiều công việc lại thêm chị đang có mang, giám đốc đành chuyển công việc cho người khác. Không có sự lựa chọn nào tốt hơn My nên dù chưa được xem bất kì thông tin nào thì My vẫn được giao cho công việc.

"Em chưa ngủ sao, còn xem gì đó?"

"Có dự án mới, em phải xem trước, anh mệt thì ngủ trước đi, em ra phòng khách làm việc, không làm phiền anh ngủ

"Em ở lại" Lâm bỗng cáu gắt và bắt lấy tay My. Lâm đẩy My về phía sau. My hoảng hốt. Thái độ của Lâm kể từ khi trở về đến giờ trở nên rất khác thường. Lâm trước đây không tính là tốt nhất nhưng cũng dịu dàng và chu đáo. Nhưng mấy hôm nay cứ như thành một người khác. Rất thường xuyên khó chịu và cau có. My vẫn luôn nghĩ vì ba mất nên tâm trạng Lân không ổn. Nhưng khi nghĩ lại, tại sao thay vì tỏ ra đau buồn, ủ dột, hay đại khái những thứ thể hiện tâm trạng của người mất đi người thân thì Lâm lại phát tiết bằng khuynh hướng bạo lực như vậy. My lại nhớ đến hôm Lâm trở về và đến bệnh viện. My có linh cảm Lâm đã biết gì đó, vì trong mắt Lâm lúc ấy đỏ hằn những tơ máu. My lùi lại mấy bước và ngồi xuống giường ngước nhìn gương mặt đang đỏ bừng lên vì tức giận

"Anh sao vậy? Lớn tiếng làm gì?"

Lâm không nói gì, tiến đến đẩy ngã My xuống giường, hô hấp cũng dần dần trờ nên ồ ồ. Một phần vì đã lâu không gần gũi My, một phần vì muốn phát tiết những gì trong thời gian gần đây. Lâm một bên ôm lấy My, một bên hít lấy hương thơm độc hữu trên người của My. Lâm khẽ dừng lại hành động của mình, nhìn chằm chằm vào gương mặt thanh tú của My.

"Lâm, đêm nay không được, xin anh" My chống tay đẩy Lâm ra, nhưng không có nửa điểm tác dụng.

"Không được, em luôn nói với anh không được, em thật sự không cần sao?" Lâm một bên hôn lên mặt My, một bên thở hổn hển nói "Hay là nói...em chỉ có thể "được" với người khác?"

"Đương nhiên không phải"

Lâm cười nhẹ, thanh âm hơi khàn khàn "Em nên nhớ, em là vợ của anh, đây là bổn phận của em, từ lúc kết hôn đến giờ, một chút thay đổi cũng không có, vẫn luôn bảo không được. Nhưng, có khi lại khiến anh...."

Nói tới đây dừng lại, nuốt nuốt nước miếng, hôn thật sâu lên môi My.

Một lúc sau, trong phòng lại lần nữa bình tĩnh trở lại. Lâm nằm trên giường, mệt mỏi nhưng thỏa mãn, rất nhanh liền ngủ sâu. My mở ánh mắt vô thần, xốc lên chăn, cầm lấy quần áo che lấy thân thể của mình, nghĩ nghĩ, cầm lấy di động, chậm rãi đi vào phòng tắm, sau đó khóa cửa lại.

My để mặc cho nước từ vòi sen dội thẳng vào cơ thể mình như muốn tẩy sạch đi hết những dấu vết. My nhắm mắt lại. Cảm giác hư không mỗi lần Lâm chạm vào khiến My ngày càng mệt mỏi. Từ khi kết hôn đến giờ, cảm giác này càng ngày càng rõ ràng hơn. Và dần thành ác cảm. My tự giễu, cười cười, rõ ràng là chồng cô mà, là do chính cô lựa chọn mà. Hồi lâu, My đưa tay tắt đi vòi nước. Vươn tay lấy di động đang để một bên, lấy lại bình tĩnh, bấm lấy một dãy số.

Linh vẫn đang "tăng ca" tại nhà, một tay lật xấp hồ sơ, một tay cầm lấy ly cà phê để trên bàn. Định đưa vào miệng uống thì cảm thấy ly cà phê đã nhẹ tênh. Linh đứng dậy vào bếp pha thêm ly cà phê khác. Đang đứng đợi cà phê pha xong thì Linh nghe tiếng điện thoại reo, Linh chần chừ nhưng vẫn đợi cho pha xong hẳn. Đến lúc Linh trở lại bàn làm việc thì cuộc gọi đã tắt, vừa cầm lấy điện thoại định xem là ai và gọi lại thì cuộc gọi đã tới. Trà hẹn Linh ra để làm tiệc chia tay trước khi Linh về lại nhà. Linh chuẩn bị để ra ngoài, cũng không xem lại cuộc gọi trước đó vì vẫn nghĩ đó là Trà gọi. Linh rời khỏi trọ và bắt taxi đến nơi hẹn. Vẫn là quán bar, vẫn là tiếng nhạc chát chúa. Linh cười chào hai người bạn, điện thoại được cất vào túi xách và cuộc gọi nhỡ đã bị lãng quên.