Chương 4

Lâm tỉnh lại là đã gần sáng. Lâm trở ra phòng khách tìm chiếc điện thoại mình đã quăng đi từ tối qua. Cố ráp lại và thật may mắn mọi thứ vẫn ổn. Lâm mở điện thoại lên, xem lại tin nhắn khiến Lâm trở nên mất bình tĩnh lần nữa. Lâm rít lên một tiếng rồi bấm gọi cho người đã gửi tin nhắn ấy cho mình. Điện thoại sau một vài tiếng đổ chuông đã được nối thông. Một giọng nam trầm ấm vang lên

"Hơi chậm hơn tôi nghĩ đấy. Sao, hình ảnh có đủ rõ nét không?"

"Cậu thôi ngay đi. Đừng đùa kiểu đó. Cô ấy đã về chưa?"

Giọng nam bên kia báo cho Lâm biết tình hình hiện tại. Lâm nghe xong đã cảm thấy bình tĩnh hơn đôi chút. Anh vào lại phòng ngủ, nhặt lấy quần áo của mình mà mặc vào rồi trở về chỗ của mình. Anh muốn ngủ một giấc để tỉnh táo hơn. Có lẽ buổi tập huấn hôm nay sẽ bị hủy, vì người hướng dẫn hẳn không đủ sức sau một đêm dài...

Linh mang đôi mắt cú mèo ở công ty suốt cả ngày. Đã hết giờ làm việc nhưng cô vẫn đang đứng đợi pha ly cà phê thứ 5 trong ngày. Sáng nay sau khi bắt taxi đưa My ra sân bay, cô mới có thể về nhà chuẩn bị đi làm. Gấp gáp và vội vàng khiến cho cô quên mất tập hồ sơ quan trọng. Trong cuộc họp cho dự án sắp triển khai, cô lại tỏ ra mất tập trung và lơ đễnh. Sếp không hài lòng cô ra mặt, mà chính cô cũng khó chịu với chính mình ngày hôm nay. Nên thay vì về nhà đúng giờ và ôm tài liệu về nhà làm thì Linh quyết định ở lại tăng ca tại công ty, cố gắng hoàn thành hết những việc hôm nay bỏ dở vì phút thiếu tập trung của mình. Nói tới dự án hợp tác với công ty của My, sếp hôm nay không vui cộng thêm một đồng nghiệp phụ trách quản lý những dự án cũng vừa phải đi khảo sát thực địa mà mất phải ít nhất nửa tháng mới có thể hoàn thành, vì vậy mà Linh đã không thể xin thay đổi người được. Cô đang mong cho người phụ trách bên công ty kia không phải My để đỡ phải phiền phức.

Linh đang xem lại một vài số liệu thì Trà gọi đến. Linh nghĩ có lẽ Trà và Vân đang muốn biết tình hình tối qua như thế nào. Nghĩ không quan trọng và hẳn như thường lệ nếu cô không tiếp điện thoại thì họ sẽ hiểu cô đang bận mà không phiền nữa, khi nào có thể cô sẽ gọi lại ngay, nên Linh đã không vội nghe máy. Cô tiếp tục với công việc thì lại một cuộc gọi vang lên. Lần này không phải là số điện thoại của Trà hay Vân, mà là số của mẹ Linh. Linh khá ngạc nhiên nhưng rồi cũng hiểu, không có gì khó để mẹ Linh có thể biết được số điện thoại của mình. Có hẳn hai cô gián điệp đang bên cạnh mình cơ mà. Linh có linh cảm có chuyện xảy ra, vì sẽ không khi không mà mẹ cô lại gọi cho cô, trong khi mẹ cô biết gần như tất cả những gì về cô. Linh chần chừ nhưng rồi cũng tiếp điện thoại. Cô giật mình, thảng thốt, cảm giác hoảng sợ đánh ập vào lòng cô. Mẹ cô bảo cô về nhà gấp, ba cô lên cơn đau tim đột ngột, sợ rằng không qua khỏi. Cô đã hoang mang, cô đã làm gì thế này? Nếu ba cô không qua khỏi thì phải làm sao, vì chút nông nỗi của mình mà bỏ mất thời gian bên cạnh gia đình, bên cạnh người thân yêu của mình. Để đến lúc cảm thấy sắp mất đi, lại hối tiếc, lại muốn quay ngược thời gian mà tự tát vào chính mình khi ấy. Sức khỏe ba cô trong những năm gần đây đã suy yếu hơn trước rất nhiều, mặc dù lần phẫu thuật tim 2 năm trước được xem là thành công nhưng bác sĩ cũng bảo không kéo dài được thời gian cho ba cô thêm bao lâu. Vậy nhưng cô đã quên mất điều ấy. Quên mất thời gian của ba mình không được nhiều.

Linh tắt máy tính, thu dọn đồ đạc và vội vã rời khỏi công ty. Linh bắt một chiếc taxi để đi nhanh ra sân bay mà không kịp đem theo hành lý gì. Với Linh mà nói, quan trọng hơn hết trong lúc này là về lại nhà, gặp lại ba, có thể sẽ là lần cuối, và đồng thời cũng là vì cho mẹ cô một chỗ dựa. Vừa nãy khi nghe điện thoại từ mẹ cô, giọng của bà đã khàn đặc và đứt quãng. Cô biết bà luôn là người kiên cường, lần trước khi ba cô phẫu thuật tim, chính bà là người an ủi anh em cô, nhưng lần này lại khác, bà không giữ được sự bình tĩnh lúc trước, nên hẳn mọi thứ đang thực sự cực kì xấu.

Trước khi tắt điện thoại, Linh gửi cho Trà tin nhắn báo rằng mình đang trên đường về nhà. Linh nhắm mắt lại, những hình ảnh của ba và Linh từ lúc bé đang chạy đều đều như những thước phim trong đầu Linh. Ba với Linh có ý nghĩa rất quan trọng. Người cho Linh động lực trong những kì thi của Linh, người không nói nhiều nhưng luôn cho Linh hướng giải quyết cho những rắc rối của Linh. Người luôn nói với Linh rằng bậc làm cha mẹ, điều duy nhất chính là mong con cái mình hạnh phúc. Linh ngờ ngợ rằng ba biết mình có cảm tình với bạn nữ, nhưng ba không nói. Tuy ba cô im lặng chứ không phải thể hiện sự ủng hộ, nhưng với Linh, sự im lặng ấy tốt hơn gấp nhiều lần sự phản đối, và Linh tin rằng ba cô im lặng vì chờ đợi cô nói với ông tất cả sự thật, như ngày bé cô vẫn luôn bi bô mọi chuyện trong lớp, với bạn bè,...cho ông. Và hẳn ông đang chờ cô con gái của mình can đảm hơn nữa, tự tin hơn nữa, để bước tiếp trên con đường đầy gian nan này.

Linh về đến thành phố cũng hơn 2 giờ sáng. Linh đến bệnh viện thì mẹ cô cùng My và một số người họ hàng đang ở đó. Cô tiến lại chỗ của mẹ mình, ôm lấy bà để bà dựa vào mình. Mẹ cô đã ngưng khóc nhưng đôi mắt sưng húp khiến Linh cảm thấy vô cùng đau xót. Cậu và mợ cô đang ở đó, bảo rằng mẹ cô chỉ vừa ngưng khóc đây thôi, bà đã ngất đi vài lần nhưng vẫn kiên quyết ngồi trước cửa phòng cấp cứu đợi ba cô mà không chịu về nghỉ. Cô đau lòng. Cô dìu mẹ đứng dậy để đưa bà đi nghỉ ngơi, bà lại không chịu, cô lại cố gắng thuyết phục, hết cứng rắn đỡ bà đứng lên, cho đến mềm giọng mà khuyên lơn, cuối cùng thì mẹ cô cũng chịu trở về. Linh nhìn sang My đang ngồi phía bên trái mẹ cô. Cô biết từ lúc bước vào My luôn không rời mắt khỏi mình. Linh biết tối hôm trước My ngủ không ngon giấc, sáng lại phải bay về sớm và hẳn là từ lúc ba cô phát bệnh đến giờ My cũng luôn ở bệnh viện cùng mẹ cô, Linhnhỏ giọng

"Chị dâu, hay là chị đưa mẹ về nhà đi, ba ở đây có tôi cùng mọi người rồi. Mà chị đã gọi cho anh Lâm chưa?"

"Em yên tâm, đã báo cho anh Lâm rồi, em cũng vừa về hẳn là mệt rồi, để chị ở lại cùng mọi người, em và mẹ về trước đi"

Linh biết My quan tâm mình, nhưng cô lúc này không chút tâm trạng rời đi, cô sợ ngay cả lần cuối cũng không được gặp ba mình. Linh cứng rắn ở lại. My cũng không muốn về, cô sợ Linh sẽ gục ngã. Cô cũng biết với Linh thì ba rất quan trọng. Cuối cùng thay vì là My hay Linh về thì cả hai cùng ở lại, Linh nhờ cậu và mợ đưa mẹ mình về. Linh cũng khuyên mọi người về trước, khi nào có kết quả cô sẽ báo cho mọi người sau.

Mọi người về hết, trước cửa phòng cấp cứu lúc này chỉ còn lại Linh và My. Linh im lặng, cúi người xuống, dùng hai tay ôm lấy mặt và bắt đầu nức nở. My dịch người lại gần hơn, khẽ choàng tay qua ôm lấy Linh vào lòng. Linh lúc này đã không còn vẻ ngoài cứng rắn, mạnh mẽ kia nữa, cô chỉ đơn giản là một cô gái nhỏ, đang lo sợ sẽ mất đi người thân là ba ruột của mình.

"Nếu mà ba có chuyện gì....tôi....tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho mình.....không bao giờ tha thứ cho mình....."

My vỗ nhẹ vào lưng Linh như một cách an ủi mà không nói lời nào. Cô biết tốt nhất bây giờ là để Linh nói hết những gì mình muốn nói, khóc cho thỏa thuê, và chỉ có như thế mới giải tỏa được những đau đớn trong lòng Linh. Mà không có bất kì lời nói nào có thể làm vơi bớt những đau đớn ấy.

Lâm đến bệnh viện là lúc mọi người đã về hết và chỉ còn lại Linh và My. Cảnh tượng trước mắt Lâm khiến anh lần nữa cảm thấy sắp phát điên lên. Không sai, cảm giác giống như lúc anh nhìn thấy tin nhắn hình ảnh, mà trong đó Linh đang dìu My vào khách sạn. Anh sẽ cho là bình thường, không có gì đáng nói để khiến anh mất cả bình tĩnh nếu như hơn 1 năm trước, trong đêm giáng sinh, anh không tìm đến kí túc xá My, không biết được sự thật về cô bạn gái cùng cô em gái của mình