Chương 6

Lâm về lại Mỹ sau đám tang ba Lâm. Dường như với Lâm mà nói cảm giác ở nhà có chút phiền chán hơn là thoải mái. Một là vì phải tiếp tục khóa tập huấn, Lâm không thể nghỉ ngơi quá lâu, một nữa là vì có người đang hối thúc Lâm, mà Lâm lại thích cảm giác có người chờ đợi như thế. Giữa một người cứ như tượng đá mỗi khi gần gũi, và một người nóng bỏng và quyến rũ như hồ ly thì rõ ràng với Lâm mà nói, Lâm đang thèm cảm giác nồng nhiệt ấy hơn. Nancy đón Lâm ở sân bay, cả hai cùng lên xe của Nancy về nhà Nancy. Vừa đóng lại cửa, cả hai quấn lấy nhau mà quên hết tất cả.

Hôm nay là ngày Linh dọn về lại nhà sau gần 1 năm rời đi. Linh không có quá nhiều cảm xúc như lúc trước nữa. Linh đã chấp nhận, chấp nhận sự thật My là chị dâu của mình, chấp nhận sự thật ba đã rời đi. Linh dọn lại căn phòng của mình. Thực ra thì căn phòng không có gì thay đổi từ ngày Linh đi, nhưng vì Linh muốn cất đi vài thứ liên quan đến My. Gom hết chúng lại vào một nơi không thể nhìn thấy được.

Sau khi Lâm rời đi, My cảm thấy thở phào trong người. Mỗi lần đối diện với những đòi hỏi của Lâm, My cảm thấy mình không còn là chính mình nữa. My khó chịu nhưng phải nói như thế nào với Lâm, khi Lâm không phải ai khác mà chính là chồng của My. Và khi hay tin Linh trở về, My lại thấy ấm áp hơn cả. My đứng ở cửa phòng nhìn bóng Linh dọn dẹp đồ, My cong cong khóe môi.

Linh có cảm giác như ai đó đang nhìn mình, xoay người lại thì trông thấy My như đứng đó từ lúc nào. Linh tựa vào bàn làm việc, hơi chau mày nhìn My, đợi My lên tiếng trước. Nhưng lại mất một khoảng, cả hai vẫn trầm mặc mà nhìn nhau. Linh không rõ My muốn gì, cũng không muốn phí thời gian nên đi lại hướng cửa, lách người tránh My rồi ra ngoài. Linh đi không xa thì nghe tiếng My nói nhỏ vọng lại

"Mừng em về nhà"

Linh cũng không quay lưng lại, chỉ bỏ lại cho My hai từ "Cảm ơn". My hướng lại Linh, bắt lấy cánh tay, buộc Linh đối diện lại với mình

"Em có cần lạnh nhạt với chị vậy không?"

"Tôi không có, chị đừng hiểu lầm. Nhưng mà, chị cần quan tâm như thế nào?"

"Chị..."

Linh áp sát mặt mình vào tai My. My có thể nghe rõ được hơi nóng từ Linh phả vào tai mình. My đỏ bừng mặt, tim đập nhanh, không biết rốt cuộc Linh muốn gì. Nhưng cũng không đẩy Linh ra.

"Không có anh Lâm ở đây nên chị muốn tôi thay anh Lâm quan tâm chị sao?"

My không nghĩ Linh lại nói với mình như vậy. My cắn cắn môi, ngơ ngác nhìn người đang đứng trước mặt mình. Lại trầm mặc không nói gì.

"My, Linh, sao hai đứa còn đứng đây không đi ăn cơm. Nãy giờ mẹ còn nghĩ hai đứa bận gì, nhanh xuống ăn cơm"

Linh dợm bước đi trước. Không biết, cũng không muốn quan tâm My nghĩ gì. My cũng bước theo phía sau. My biết mình không có tư cách gì trách móc Linh.

Cơm tối xong,. Linh vào phòng cầm điện thoại, xem xem có tin nhắn hay cuộc gọi nào đã bỏ lỡ, Linh dụi dụi mắt, nhìn lại điện thoại lần nữa. Linh không nhớ rõ cuộc gọi kia là khi nào và tại sao mình lại để nhỡ, xem lại thời gian, Linh cũng không có chút ấn tượng. Rồi sực nhớ ra gì đó, Linh xem tiếp ghi chú. Mai là ngày đặc biệt. Linh suýt nữa quên mất. Linh tìm một món đồ, là quyển ghi chép, mà trước khi rời nhà đi đã quên mang theo. Lật lại những dòng chữ trong đó, Linh cười chua chát.

Hồi tưởng lại những mảng kí ức như ẩn như hiện. Hôm đó sau khi tập bóng với bạn xong, Linh tắm rửa và định sang phòng kí túc xá của My để cùng đi ăn cơm. Bạn cùng phòng My cho hay My có hẹn với một bạn nam và đi ra ngoài. Linh thất thểu đi ăn một mình. Cơm tối xong, Linh một mình lang thang trở về. Đến trước cổng kí túc xá, Linh trông thấy My cùng một người đứng đó. Mà đó không ai khác, chính là anh của Linh. Linh tính cho biết có chuyện sắp xảy ra nên Linh đã len lén đứng ở một góc quan sát hai người. Linh không nghe rõ họ đã nói gì, chỉ thấy Lâm ôm My và hôn lên trán My. My không đẩy ra mà chỉ đứng yên đó. Linh cảm thấy mọi thứ xung quanh đang quay cuồng. Có gì đó buộc chặt, bóp nghẹt lấy trái tim Linh. Linh không thở nổi, thật sự không thở nổi. Tất cả đã sụp đổ. Linh cảm thấy lạnh buốt toàn thân, lẫn cả tâm hồn mình. Cố dằn lại tiếng nấc trong lòng, Linh đi ra khỏi góc khuất khi thấy hai người đã tách ra. Linh bước về phía họ với gương mặt không có gì giống như người vừa gặp chuyện đả kích

Lâm thấy Linh bước đến, liền nở nụ cười hiền hòa, đưa tay vẫy vẫy "Linh, lại đây đi, anh có chuyện vui muốn cho em biết"

My nhíu mày, giật giật môi muốn ngăn Lâm lại. My thấy Linh trong mắt Linh không được tự nhiên, có nét u buồn mà không phải là linh hoạt của thường ngày. My nghĩ muốn nghe chuyện gì đã xảy ra với Linh hơn là để Linh lắng nghe.

"Anh với My có hẹn à? Anh có chuyện gì muốn nói?" Linh giấu hai tay mình sau lưng, nắm chặt lại cố giữ cho mình bình tĩnh, có lẽ chuyện mà Lâm sắp nói là chuyện mà Linh không muốn nghe nhất lúc này.

"Ừa, bọn anh vừa đi ăn về. Sau này đừng gọi My trống không như vậy. Cô ấy giờ là bạn gái anh, phải kêu bằng chị, biết chưa?"

Linh nắm chặt hai tay hơn nữa, ra vẻ trấn tĩnh, nhưng trong mắt thoáng có tia bối rối đã không qua mắt được My. Linh cười cười

"À, chúc mừng hai người, còn chuyện gì không? Em, phải về phòng đọc sách, không làm phiền hai người"

Đêm hôm đó, Linh đã viết nhật ký bằng nước mắt. Linh hận mình tại sao không trước một bước mà nói ra những gì mình nghĩ. Linh hận mình nhu nhược, yếu đuối, lo trước sợ sau, nên chỉ dám ở bên cạnh mà không dám cho My biết tình cảm của mình. Linh trằn trọc mà không ngủ được, Linh ngồi dậy, lấy áo khoác khoác lên người, rời khỏi phòng và đi dạo quanh trường.

Màn đêm tĩnh mịch đã buông phủ khắp nơi quanh trời, le lói đâu đó có vài ánh đèn ngủ của những dãy phòng, Linh cho hai tay vào túi áo khoác lững thững bước đi mà không có mục đích. Linh đi đến sân bóng chuyền. Linh nheo mắt nhìn khi thấy xa xa có một bóng người đang ngồi ở đó. Linh đi lại gần người đó. Như nhận thấy có người lại gần, người kia quay lưng lại nhìn. Trông thấy Linh, người đó cũng ngạc nhiên, cười cười

"Tối rồi, đi đâu đây cô gái?"

Linh không trả lời, chỉ ngồi xuống cạnh người đó. "Chị đến đây làm gì? Sao không ngủ?"

"Không nghĩ em là cô gái nghe lời đến vậy, kêu chị luôn đấy" My không trả lời Linh mà trêu linh. Bởi chính cô cũng không biết tại sao mình lại đến đây mà thay vì ngủ sớm. My luôn là người làm việc theo khuôn phép, từ thời gian cho học tập lẫn công việc trong hội sinh viên cho đến thời gian cho ăn, ngủ, sinh hoạt cá nhân. Có lẽ do hôm nay có nhiều chuyện xảy ra. Khi nghe Lâm tỏ tình, muốn cô làm bạn gái anh, cô đã không gật đầu nhưng cũng không từ chối. My không biết mình có yêu Lâm hay không, nhưng có vẻ làm bạn gái anh cũng không tệ. Lâm là người biết chăm sóc, quan tâm người khác. Thời gian qua những gì anh làm cho cô khiến cô không thể không để trong lòng. Ban đầu vì còn ngại việc Lâm từng là bạn trai của một người bạn của mình, My cố né tránh Lâm. Nhưng cả Lâm và người bạn kia đều tỏ ra rất bình thường nên My cũng không né tránh Lâm nữa.

Thế nhưng, không rõ vì sao My lại cảm thấy trong lòng rất trống trải, nhất là khi thấy Linh tỏ thái độ dửng dưng khi nghe Lâm nói. Linh không vui khi mình là bạn gái Lâm sao? Hay Linh thực sự không quan tâm...

Linh ôm lấy hai gối, ngồi nhìn phía xa xa nơi có những ngọn đèn đường đang chịu khó thắm sáng trong đêm. Linh thì thào hỏi My

"Chị đã đồng ý?"

Giọng Linh khá nhỏ, lại nghe như giọng mũi nên My thực sự không nghe thấy Linh đang hỏi gì

"Sao em lại ra đây? Không phải em nói phải đọc sách sao?"

Không nghe được câu trả lời của My nhưng Linh đã nghĩ đó chỉ là một cách khác của khẳng định. Linh tự giễu, không phải mình đang hỏi chuyện thừa sao, rõ ràng Lâm đã thừa nhận rồi còn gì, nếu My không đồng ý, làm sao Lâm có thể mạnh miệng như vậy được.

"Đọc xong, nhưng không ngủ được nên muốn đi dạo. Ra đến đây lại muốn chơi bóng haha"

"Em chơi bóng trông rất đẹp"

"Đẹp?" Linh ngạc nhiên, một là vì trước giờ Linh không nghĩ My thấy mình chơi bóng, lại càng không nghĩ mình lại đẹp khi chơi bóng "Mà chị thấy em chơi bóng?"

"Đúng, đẹp, trông em năng động, hoạt bát và tự tin hơn. Em lúc ấy không mảy may gì người xung quanh, chỉ biết có bóng và đồng đội. Nên làm sao để ý đến ai khác"

"Ha ha" Linh cười to, dù không phải nhưng Linh rất muốn nghĩ My đang dỗi vì mình thờ ơ với cô ấy. Linh thấy một quả bóng phía góc sân. Linh cởϊ áσ khoác ra đưa cho My

"Giữ dùm em" My đứng dậy nhận lấy áo khoác của Linh, lắc đầu cười, cô gái này vừa nãy rõ ràng là có tâm sự, đang định hỏi vì sao, giờ lại tràn đầy năng lượng như vậy

"Nếu chị đã ái mộ em như vậy thì để em chơi bóng cho riêng chị xem haha"

Nếu đã không thể ở cạnh chị với tư cách một người yêu. Hãy để em ở cạnh chị như một người bạn.

Nếu đã không chắc có thể mang lại niềm vui cho chị. Ít nhất em sẽ không khiến chị phải phiền muộn vì mình.