Khí trời vào đông dần se lạnh, nắng cũng lười không ló dạng dù đã hơn bảy giờ sáng, Linh còn ngủ vùi trong chăn ấm cho đến tiếng chuông báo thức vang lên lần thứ ba, Linh vươn tay dụi mắt, lấy điện thoại nhìn mới nhớ hôm nay thứ bảy, đã hẹn trước với mẹ là bồi bà đi mua sắm. Nhanh chóng lấy lại tinh thần, Linh bước vào toilet tắm.
Linh vừa đánh răng vừa suy nghĩ tới cuộc nói chuyện hôm qua với Lâm. Hôm qua Lâm có gọi về cho cô, nói mọi thứ đã đi vào quỹ đạo, anh cũng quen với môi trường mới, cũng đã hơn hai tuần anh sang bên đó, Lâm hỏi thăm chuyện trong nhà, cũng hỏi My có dọn về không. Nghe đến đó Linh liền ngơ ngác nói không. Hóa ra buổi tối Lâm tiễn My ra về, anh đã đề nghị My dọn về. Linh súc miệng, rửa mặt, nhìn mình qua gương, cô cười tươi. Cô cảm thấy lời đề nghị này hay đó chứ, tí nữa phải hối My mới được. Thu thập xong xuôi, Linh mở cửa ra khỏi phòng mình, không thấy mẹ liền biết bà trong phòng thờ. Cô trước ăn xong bữa sáng đã, đợi mẹ cô ra cũng vừa lúc.
Linh đưa mẹ vào một cửa hàng thời trang, đợi bà thử đồ, Linh liền bấm gọi cho My. Ai bảo cô nôn nóng không đợi được làm gì, nếu không phải lúc này My về nhà, cô đã kéo My đi theo mình và mẹ rồi, cũng không phải gọi nói qua điện thoại như vầy. Chuông đổ hồi lâu vẫn không có ai nghe máy, Linh đang định cúp thì có tiếng My trả lời
"Chị chưa dậy nữa sao? Gọi lâu mới bắt máy"
"Không, đã dậy từ sớm, điện thoại chị để trong phòng. Em đang làm gì? Gọi chị giờ này có gì không?" đúng là không phải My dậy trễ, nhưng cũng không phải điện thoại My để trong phòng, mà là vừa nãy ba cô gọi cô vào phòng sách nói chuyện, có ba cô ở đó nên không tiện để cô nghe máy.
"Em đang đợi mẹ thử đồ a, có chuyện muốn nói với chị nha, nhưng gọi xong lại nghĩ thôi để chị trở lại rồi nói tốt hơn"
My cười "Nghĩa là không có chuyện gì đúng không?" cũng không biết là có gì lại úp úp mở mở như vậy.
"Hì hì, vẫn đợi chị trở lại rồi nói sau đi, a mẹ ra rồi" nhìn thấy mẹ cô đưa mắt liếc như muốn nói với cô
"Con quả nhiên thất bại, vắng mới một chút đã không nhịn được lén lút gọi điện" khiến Linh có phần chột dạ, rụt cổ.
"Được rồi, em lo ngoan ngoãn đi với mẹ. Cúp máy đi"
"Yup, sớm trở lại nha, em nhớ chị, bye bye" Linh nói vội rồi cúp máy cho điện thoại vào túi, le lưỡi nhìn mẹ mình, ngoan ngoãn đi theo cùng bà chọn đồ.
Bên kia My vẫn còn cầm điện thoại ngẩn ngơ. Nhìn lại cánh cửa phòng sách, phía sau đó là ba cô đang đợi cô tiếp tục thương lượng, cô hít hơi thật sâu, hướng cánh cửa đó mà đi.
Trước đó, cô nhận được điện thoại của ba cô nói cô về nhà có việc cần bàn, cô ngạc nhiên. Cũng đã lâu cô không nhận điện thoại của ba mình, cũng không nói chuyện với ông, ông còn giận cô, cô biết, nên khi thấy ông gọi cô liền có phần hoang mang, xen lẫn với vui mừng. Cô đáp ứng ba cô. Liền hôm qua cô chỉ làm việc buổi sáng, trưa xin nghỉ để một đường về nhà. Về đến nhà thì trời cũng vào chiều, lại nghe ba cô nói cô chuẩn bị cơm tối với mẹ, tối có khách đến.
My thoáng nghi hoặc, cô thầm nghĩ không phải là ba mẹ cô muốn hẹn bạn dùm cô đấy chứ. Cũng có thể lắm, nhất là ba mẹ cô một thời gian im ắng, không có bất kì "hành động" gì ngăn cản cô với Linh. Với tính cách ba cô, nói ông ngầm chấp nhận thì có đánh chết cô cũng không tin, nên cô càng tin tưởng "việc cần bàn" hẳn là muốn cô kết giao với một ai đó.
Đến khi người khách kia đến, cô liền cười khổ mà đón tiếp. Khách đến có hai người, trong đó có một thanh niên, nhìn cũng tầm tuổi cô. Có phần quen mặt nhưng cô không nhớ ra được, người còn lại là người đàn ông trung niên bạn của ba cô, nghe đâu mới về nước gì đó.
Tuy nhiên điều khiến cô ngạc nhiên là bữa cơm diễn ra bình thường, ba mẹ cô cùng người bạn kia trò chuyện hỏi thăm nhau mà không đá động gì tới cô với người thanh niên đối diện. Cô thở phào, nhưng vẫn không buông lỏng đề phòng, chỉ sợ khi khách về, ba mẹ cô mới đề cập đến. Nhưng là cô đợi mãi đến tận sáng nay ba cô mới gọi cô vào nói chuyện.
Vừa nãy ông nói ông cũng không phải không thể chấp nhận chuyện của cô. Nhưng là ông cũng nói ông cũng có quá nhiều lí do để không đồng ý, khoan nói đến danh dự của gia đình, của ông. Ông phần nhiều không tin tưởng thứ tình cảm khác biệt này có thể lâu dài được. Ông càng không tin tưởng giao con gái ông cho một đứa trẻ chưa lớn như Linh. My liền đứng một bên dùng lời mà thuyết phục ông nhưng đang nói giữa chừng thì Linh gọi tới nên cô vẫn chưa cùng ông nói xong được.
Nếu trước đây, hỏi Linh có tin vào duyên phận hay không. Một đứa được dạy dỗ thấm nhuần những học thuyết chủ nghĩa duy vật biện chứng của Mác – Lênin như Linh thì cô phủ nhận, liền không tin duyên phận. Nhưng giờ đây cô có phần tin, tin cái gì số trời sắp đặt trước, tin cái gì là tạo hóa trêu ngươi nha. Hai mươi mấy năm cũng không có duyên mà gặp nhau, không biết sự tồn tại của nhau, vô tình chạm mặt một lần vì công việc, lại khởi đầu cái duyện gặp mặt. Giữa biết bao nhà hàng, quán ăn, chắc tại cái duyên nên cô với người ba ruột này của mình cùng ăn trong một nhà hàng. Chỉ là, ông thì đi với vợ và con ông, còn cô đi với người là mẹ nhưng cũng không phải mẹ cô. Bàn cô với mẹ chỉ xéo góc với bàn của gia đình người kia. Linh ngồi xuống bàn, đưa mắt nhìn qua liền thấy ông cũng nhìn lại mình, cô thề lúc này cực kì muốn đi ra khỏi đây ngay lập tức. Nếu không vì đây là nơi mẹ cô ưa thích, trước đó khi ba cô còn sống cả nhà vẫn hay đưa nhau đến đây thì Linh đã nói mẹ mình đi quán khác.
Nhận thấy ba mình ánh mắt nhìn chằm chằm một hướng, Trí cũng đưa mắt nhìn theo. Người kia không phải bạn của Thủy Tiên hôm trước chạm mặt anh ở khu mua sắm sao. Trí cũng không phải có trí nhớ tốt, chẳng qua chuyện của Thủy Tiên thường khiến anh lưu ý hơn thôi.
"Ba quen chị ấy sao?" Trí hỏi ba mình, nếu không phải người quen cũng sẽ không khiến ông nhìn đến thất thố như vậy.
Mẹ Trí nghe con mình hỏi cũng đưa mắt nhìn, rồi thu hồi ánh mắt, nhìn lại phía chồng mình. Ông gật đầu thừa nhận nghi vấn của vợ mình.
Sau cuộc gặp với mẹ Linh, ông Thái trở về mà trong đầu vẫn miên man những suy nghĩ, câu cuối của mẹ Linh trước khi tiễn ông về khiến ông vừa tháo một nghi vấn, lại có thêm một khúc mắc. Bà không che giấu sự thật Linh là con gái ông, khiến ông ngay lập tức muốn đến trước mặt Linh nói cho Linh biết ông là ba cô, nhưng đồng thời bà cũng nói vấn đề không phải chỉ ở chỗ Linh có biết ông là ba ruột không, biết thì sao, biết cũng chưa chắc thay đổi được điều gì, hơn nữa còn có thể có những rắc rối kéo theo. Liệu Linh có chấp nhận ông không, liệu gia đình hiện tại của ông có chấp nhận Linh không. Linh đã đủ lớn, để quyết định con đường đi của mình. Mà cuộc sống gia đình ông hiện tại cũng đang êm ấm. Bà cho ông biết Linh là con ruột ông vì bà không có quyền tước đoạt quyền được biết sự thật của cha con ông. Nhưng còn chuyện sau đó, tùy vào biểu hiện của ông. Bà sẽ không đi thuyết phục Linh, lại càng không cho phép ông và người nhà ông tổn thương Linh.
Cũng không hổ cho hơn hai mươi năm lăn lộn thương trường, đã tập cho ông việc lối suy nghĩ, sắp xếp hoạch định rõ ràng. Ông trước khi nhận lại Linh, ông cần nói cho gia đình mà tiên quyết là người vợ của ông biết về sự tồn tại của Linh. Vợ ông không mặn không nhạt chỉ nói nếu đó là con ông thì ông có quyền nhận lại, bà không can thiệp khiến ông cũng phần nào đỡ lo. Ông cũng thầm cảm ơn bà, phải có bao nhiêu bao dung mới có thể không giận không hờn, đồng ý cho ông nhận lại đứa con riêng của ông.
"Ba có gặp một lần, hôm trước cô ấy đi theo giám đốc đến công ty ba muốn mua lại loại vật liệu mới của công ty. Con quen cô gái đó sao?
Câu trả lời của ba không khiến Trí thỏa mãn, nếu chỉ đơn giản là phía đối tác sẽ không khiến ba anh chú ý như vậy. Nhưng thân là con, sẽ không tốt nếu anh đi chất vấn ba mình "Con cũng chỉ gặp một lần, hình như là bạn của Thủy Tiên"
Nghe con mình nhắc đến Thủy Tiên, ông Thái cười hiền. Cũng không thể nghĩ suốt tới Linh được, Trí cũng là con ông, không thể vì Trí thân cận bên cạnh, lại ngoan mà ông không quan tâm tới "Con với Thủy Tiên thế nào rồi? Con bé đó ngoan, lễ phép, con không nhanh chân cẩn thận bị người ta cướp mất ha ha"
Mẹ Trí cũng gật đầu phụ họa, không tính đến tình cảm hai nhà trước giờ vẫn tốt, chỉ với tính cách như Thủy Tiên cũng đủ làm bà hài lòng "Ba con nói đúng đó, con mà để vụt mất đứa con dâu tốt này của mẹ thì mẹ không tha cho đâu"
Trí méo mó, cái gì đây nha, anh cũng không phải không cố gắng, nhưng là không thể vồ vập sẽ khiến người ta sợ nha, tình cảm phải từ từ bồi đắp, cũng không thể muốn nhanh là nhanh được, hơn nữa "Người ta còn đi học đó ông Thái bà Hoa, mà con của hai người cũng mới hai mươi"
"Thì ba cũng đâu buộc hai con cưới liền, nhưng ít nhất phải để biến con bé thành người mình, hiểu không" ông Thái cho con một cái nhìn giảo hoạt làm Trí toát mồ hôi, có phải anh đã hiểu lầm không, ba anh vốn không chính trực như anh vẫn nghĩ.
Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Trí, ông Thái liền hắng giọng trách cứ "Thằng nhãi, con hiểu ra cái gì vậy. Ba muốn nói con phải đuổi con bé tới tay, đường đường chính chính trở thành bạn trai của con bé, để thằng khác không dòm ngó nữa"
Trí cười lấy lòng, quả thật anh nghĩ xa rồi, ba anh trong sạch nha ha ha ha "Ha ha, con biết rồi"
Ông Thái cười lại với con mình, rồi tiếp tục dùng cơm, đôi khi vẫn đưa mắt sang bên kia nhìn Linh nhưng không nhận được cái nhìn đáp lại, cũng thôi không tiếp tục nhìn sang.
Chiều chủ nhật, Linh biết My về nên liền muốn tạo cho My bất ngờ, cô đến nhà My nhưng không đi vào nhà mà đứng dưới lầu đợi, muốn cho người kia biết cảm giác có một người cực kì ngóng trông, ngóng trông người kia trở lại nha, xe liền đậu ở một nơi khác không để My trở về thấy được.
Linh đợi một mạch đến hơn bảy giờ, vẫn không thấy My trở về, Linh có phần buồn ngủ thì đèn xe dừng lại trước cổng, sáng rọi đến cô chói mắt. Linh dụi mắt nhìn hướng đó, liền thấy một người nam bước xuống, dáng người cao ráo, lịch sự, tiếc là ngược sáng nên Linh không nhìn rõ mặt lắm, nhưng là dù có nhìn thấy mặt thì thế nào, cũng không phải gu của cô. Linh cụp mắt đang muốn nhìn sang hướng khác thì người nam kia vòng sang mở cửa còn lại, lần này người bước xuống xe khiến cô trọn to mắt nhìn. Là My. Cô đi đến phía đó, nhưng không biết vì sao, liền nép lại một góc mà không đi ra gặp My, thấy My cởϊ áσ khoác đang khoác trên người, trả cho người nam kia. Người nam kia nhận lấy, vòng tay sang ôm My rồi nói gì đó mới trở về xe, mà vấn đề là, My không đẩy ra, chỉ đứng im đó.
My xoay người trở vào, nhưng cô cứ cảm thấy có đôi mắt u oán đang nhìn mình, My đưa mắt tìm kiếm rồi tiến lại phía góc khuất kia, liền thấy một người như đang run, người kia đang mặc trên người chiếc áo thun ngắn tay mỏng manh mà không có lấy chiếc áo khoác, cô đau lòng trách cứ
"Sao em đứng đây mà không vào trong nhà? Hay không đem chìa khóa? Mặc như thế không sợ lạnh hả?" hỏi liên tiếp vẫn không thấy người kia đáp lời, My nhớ ra vừa nãy, cô thở dài, chắc đã thấy nên thái độ mới lạnh nhạt như vậy, cũng mặc kệ người nào đó im lặng, nhanh chóng lôi kéo người kia vào trong nhà, chỉ sợ trễ một khắc, người kia liền bị cảm.