Chương 39

"Nguyễn Thanh Linh, Nguyễn Thanh Linh" ông Thái lặp lại trong đầu cái tên này. Quả thực có quan hệ với người kia, nhưng khiến ông thất vọng là cô gái tên Linh này chỉ là cháu của người kia. Ông nhớ lại, rồi lập tức phủ nhận, không thể, nhất định có điều gì nhầm lẫn ở đây. Cô gái tên Linh này không thể nào là con của chị gái người kia được. Xem ra ông phải một lần gặp lại những cố nhân.

Nghĩ liền làm, ông gọi cho trợ lý chuẩn bị xe, ông cần nhanh chóng tìm đáp án cho những thắc mắc trong lòng mình.

Nhìn thấy Lâm thu dọn hành lý, mẹ anh liền càu nhàu. Cũng không phải tự nhiên, hôm qua bà mới được đứa con trai ngoan báo cho biết anh ta sẽ chuyển công tác, mà lại là ngày mai anh phải đi mới tức chết bà. Sao không đợi đi luôn rồi hẳn gọi cho bà biết.

"Con muốn chọc cho mẹ tức chết đúng không?" bà đứng trước cửa phòng, ôm tay nhìn bóng con mình loay hoay xếp đồ cho vào vali. Nhìn không được gọn gàng, bà thở dài bước lại hất tay Lâm ra, xếp từng cái áo cho Lâm.

Lâm ngồi lại bên cạnh, cười mỉm nhìn mẹ mình, mặc dù vẫn không ngớt la mắng anh, nhưng không bỏ được, vẫn quan tâm anh. "Mẹ, con trai đi vẫn còn con gái mà"

"Không giống nhau, hừ" xếp xong quần áo, bà kéo lại vali, bỏ ra phòng khách, Lâm đem vali đặt lại một góc, cũng đi theo bà. "Con cũng không đi luôn mà" thực ra thì Lâm có ý định ở lại bên đó, chỉ là trước đừng để mẹ anh vì tức giận mà tăng huyết áp, không tốt.

"Đừng tưởng đứa nhóc như con có thể lừa được bà già này. Không đi luôn thì bao lâu trở về" bà đã không hiểu nỗi những người trẻ nghĩ gì nữa rồi, né tránh như vậy là tốt sao. Bà cảm thấy thất bại vô cùng, hai đứa con của bà đứa nào cũng yếu đuối, vì tình mà trốn chạy. Nhìn Lâm bị bà hỏi bắt bí liền ậm ừ cười trừ với bà khiến bà càng bực mình "Con đừng quên ba con còn ở đây, đứa con trai như con cũng không thể rũ bỏ trách nhiệm của mình"

"Cũng đừng nghĩ đổ tất cả cho Linh, hừ"

Nghe tiếng chuông cửa, Lâm liền thầm cảm ơn người đến nhà, rất vừa lúc. "Con ra mở cửa"

Ông Thái bước vào nhà, nhìn thấy mẹ Lâm liền gật đầu chào. Gương mặt xa lạ có phần quen thuộc khiến mẹ Lâm hơi nhíu mày, cố nhớ lại.

"Chị hai, lâu quá không gặp" ông Thái theo thói quen đưa tay bắt tay người đối diện. Mẹ Lâm nghe hai tiếng chị hai liền giật mình. Nghi vấn vừa nãy liền được giải đáp.

Lâm bưng lên một cà phê cho người đàn ông, một trà cho mẹ mình rồi trở lại phòng để hai người nói chuyện

Mẹ Lâm gật đầu, chỉ xuống ghế, "Lâu quá không gặp, dượng ngồi đi". Ông Thái xuất hiện khiến bà cảm thấy hoang mang, không biết có phải ông đã biết điều gì không. Bẵng đi hơn hai mươi năm lại đột ngột tìm đến nhà, cũng không trách được bà nghi ngờ. Bà lo lắng, nếu ông Thái thật sự biết sự tồn tại của Linh, bà phải làm gì. Con trai muốn rời khỏi bà, bà cũng không muốn hai tay dâng con gái đi.

"Chị vẫn khỏe chứ? Cũng lâu quá chị em mình không gặp nhau. Lúc nãy chắc là Lâm đúng không? Đã lớn từng này" ông Thái cười hiền. Trong ấn tượng của ông, bà Hà là người chị tốt, có trách nhiệm, còn nhớ ngày cưới của ông, người chị này cầm tay người kia, giao cho ông, nhắn nhủ ông chăm sóc tốt cho em gái bà, cũng không quên dặn người kia phải biết lo cho gia đình, đừng quá ham chơi như trước. Chỉ bởi đoạn nhân duyên kia không thành, nên ông thật lâu không liên lạc gì với người chị này.

Nhấp ngụm trà, mẹ Lâm điềm đạm đáp lời ông Thái "Chị khỏe, cũng hơn hai mươi năm rồi còn gì, dượng giờ thế nào? Có thể nhìn ra em trôi qua rất tốt"

"Vâng, em cũng có thể tính là tốt" ông Thái cũng không muốn vòng vo, liền đi vào đề chính "Hôm trước em có gặp Linh, con bé rất giống..."

Nghe được ông Thái nói thẳng, mẹ Lâm liền thở hắt ra, cũng tốt, như thế đỡ mệt cho bà hơn vòng vo "Dượng hẳn cũng không phải đến mà không chuẩn bị trước. Linh nó là con chị, chị với Hạnh là chị em thì nó có giống Hạnh cũng không có gì lạ, đúng không?"

Nhìn cái đuôi nào đó theo chân mình vào nhà khiến My tức cười, thay dép mang trong nhà, My ngồi phịch xuống ghế "Hôm nay em nên về nhà"

"Aizzz, biết rồi biết rồi, gặp chị đưa chút đồ, mấy nay em cứ hay quên" Linh than thở, người ta ai chẳng muốn ở cạnh người yêu, người trước mặt cô cứ thích đuổi, thích đuổi. Làm như đuổi tà không bằng.

My ngoắc tay, Linh liền ngoan ngoãn đi lại "Đừng dỗi, em về với mẹ đi, an ủi bà, mai anh Lâm đi rồi" My biết mình thường đuổi người nào đó về là chạm tự ái người ta nha, nhưng hôm nay vẫn nên đuổi trước đã

"Em biết mà, hôm nay cả ngày bận rộn, không chạy sang bên chị được mới tranh thủ tối đưa chị cái này" Linh lấy từ trong túi xách ra cái hộp nhỏ, mở ra là hai chiếc lắc tay "Hôm trước đi ngang thấy vừa mắt, liền mua" cô lấy ra một chiếc đeo vào tay My, chiếc còn lại trong hộp, My liền biết ý, lấy nó ra đeo cho Linh.

"Em đừng cười ngu vậy nữa, y như muốn chọc người khác khi dễ mình" My đeo xong ngước mắt nhìn người nào đó cười ngu ngơ khiến cô không nhịn được mà véo hai má.

Linh sờ sờ mặt "Có sao? Như này gọi là gì nhỉ....à....khả ái, đáng yêu, dễ thương ha ha"

"Tự mãn, hừ, đồ cũng đưa rồi, về đi chứ" My nhắc người nào đó còn đang tự khen mà chưa có ý định về.

Nhìn chằm chằm vào My, Linh thầm nghĩ "Người này không đáng yêu chút nào"nhưng cũng chỉ là nghĩ mà không dám nói thành tiếng, "Được rồi, biết rồi, khỏi đuổi ha" Linh lại gần, hôn lên trán người không đáng yêu, "Em về đó, lo ăn gì rồi nghỉ ngơi đi, không cần tiễn đâu". My gật đầu, cũng không phải là ly biệt gì, nhưng cảm giác đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Linh rời khỏi không khi nào khiến cô dễ chịu.

Nhìn Linh mở cửa vào nhà mà mẹ Linh trợn mắt, "Lâm, xem xem, ai về giờ này này" Lâm bật cười, Linh bĩu môi "Đi đâu cũng không được chào đón, con thật là một đứa trẻ bất hạnh"

"Hmm" mẹ Linh không thèm quan tâm người nào đó giả vờ ủ rũ "Bị đuổi mới nên mới về đấy à"

Nhe răng cười lấy lòng, nói dối không chớp mắt "Không có đâu, mẹ là quan trọng nhất mà, sao để bị đuổi mới về được, con chủ động về đó nha"

"Vậy ra mẹ trách lầm con rồi. Có cần phải xin lỗi không đây?"

"A, không cần không cần ha ha, con đi tắm trước a" Linh đi như chạy, sợ đứng lại lại bị mẹ mình nói móc. Lúc sau, Linh trở ra, một thân sạch sẽ còn thoang thoảng mùi sữa tắm hương bạc hà. Linh ngồi vào bàn ăn. Nhìn ra hôm nay mẹ nấu toàn những món anh mình thích, Linh liền lên tiếng khiếu nại "Thời đại gì rồi còn trọng nam khinh nữ" còn kèm theo cái lắc đầu phụ họa

"Đừng nói em không thích chúng" Lâm chỉ vào vài món trên bàn, đừng tưởng anh bình thường lơ đễnh mà không biết anh em anh có những món ăn ưa thích giống nhau.

Linh rụt cổ lè lưỡi, hôm nay sao chổi chiếu trúng cô thì phải, nói câu nào ra bị bắt liền câu có. Lâm nhìn em gái lấy lại vẻ hoạt bát như trước, anh thấy được an ủi phần nào. Lúc trưa người đàn ông kia đến khiến anh thắc mắc, anh không ngồi ở đó nhưng cảm giác người kia không đơn giản là một người bạn cũ của mẹ. Rồi vừa nãy anh mới được mẹ kể lại chuyện ba mẹ của Linh, anh cảm thấy chính mình là đã quá hạnh phúc, hạnh phúc hơn em gái. Gắp cho Linh món mà cô thích, anh nhắc nhở "Ăn nhiều vào, mau lớn"

Nén lại cảm giác muốn sặc, Linh khụ khụ rồi uống vào miếng nước "Anh còn ngại em gái anh chưa đủ lớn" cô cảm thấy mình đủ cao nha, chỉ là có hơi gầy thật, nhưng gần đây đã tốt hơn trước nhiều. Chắc nhờ ăn cơm miễn phí ở đâu đó. Nghĩ tới đây Linh có xúc động muốn cuồng tiếu.

"Con đủ lớn, nhưng chỉ lớn xác" mẹ Linh nãy giờ im lặng, giờ lại góp vui một câu khiến biểu cảm trên gương mặt Linh trở nên méo mó.

Được một lúc, mẹ Linh bỗng trở nên nghiêm túc nhìn Linh "Mẹ có chuyện quan trọng muốn hỏi con"

Động tác của hai anh em đều dừng lại, Linh ngừng lại vì đợi mẹ mình nói tiếp, Lâm ngừng lại vì không biết mẹ mình muốn nói gì. Không lẽ mẹ muốn cho Linh biết chuyện ba mẹ ruột của Linh.

"Con nghe" Linh tỏ ý muốn bà nói tiếp.

"Ừm, nếu ba con, ý mẹ là ba ruột con, tìm con, con tính sao?" nói xong, đôi mắt bà lơ đễnh nhìn sang hướng khác, bà sợ ánh mắt bà nhìn đến Linh lại không kìm được mà khóc. Không tự nhiên mà bà lại nhắc tới ba Linh, linh tính mách bà ba Linh không đơn giản gặp bà hôm nay rồi trở về như vậy. Là sự thật thì sẽ không cách nào che giấu mãi được, nói ra càng sớm càng tốt. Nên thay vì cứ kéo dài để đêm dài lắm mộng, chi bằng bà liền hỏi Linh ngay lúc này.

Linh giật mình ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, có tìm cô thì sao chứ, hơn hai mươi năm nay cô chỉ biết mình có một người ba tên là Nguyễn Hòa, một người mẹ là người đối diện với cô. Còn lại, người mà được gọi là ba ruột, không hề tồn tại trong suy nghĩ của cô. Đã không dính dáng gì nhau thì cứ để mọi việc bình thường như trước giờ là được, không cần thiết phải xáo trộn làm gì. Linh lắc đầu "Không cần tính sao cả, con với ông ấy không quen"

Đoán trước được tính tình của Linh nên mẹ cô không ngạc nhiên. Bà cũng không sợ Linh vì nhận ba ruột mà quên đi bà, cái bà sợ là thái độ Linh quá quyết liệt, vô tình trở thành người bất hiếu vì ông Thái vốn không biết sự tồn tại của Linh trước đó "Con hận ba con?"

Linh chần chừ, rồi phủ nhận, "Con không hận, với con mà nói ông ấy xa lạ, rất xa lạ, con ngay cả một chút cảm xúc cũng không có nói gì đến hận ông ta" cô cũng không rảnh rỗi mà đi hận một người không biết mặt. Phản ứng lần này của Linh khiến mẹ cô thả lõng, may là không hận, chẳng qua là cảm giác xa lạ, nếu dùng tình cảm bồi đắp, may thay có thể hóa giải khoảng cách giữa cha con họ. Xét cho cùng thì cả hai đều là người vô tội, bà sẽ không hai tay dâng con gái nhưng cũng không đi ngăn cản. Dù sao Linh cũng đủ lớn để quyết định chuyện của mình, nên cứ để Linh tự giải quyết.

"Ông ấy gặp mẹ sao?" nếu không đến gặp thì không lí do gì mà mẹ cô lại đi nhắc đến, nên nhận cái gật đầu khẳng định của mẹ, Linh cũng không bất ngờ.

"Mẹ muốn con nhận ông ấy sao?" Mẹ không cần con nữa sao Linh nhỏ giọng thăm dò, từ lúc biết mình không phải con ruột của bà thì giờ là lúc cô cảm thấy tự ti, lo sợ nhất, sợ mẹ cô không cần cô.

Lâm từ nãy giờ im lặng, lại nhìn thấy đôi mắt hoe đỏ của em gái, mà mẹ mình cũng xúc động không hơn không kém liền thở dài. Anh không định can thiệp đâu, nhưng không xen vào nói sợ là bữa ăn này ngập nước mắt mất "Em nghĩ đi đâu rồi phải không Linh? Mẹ có muốn em nhận ba thì cũng không mâu thuẫn gì với chuyện em là con của mẹ, là em gái của anh"

"Cả mẹ nữa, rõ ràng đang vui vẻ, mẹ nhắc chi chuyện ba Linh làm chính mình cũng không được vui"

"Phụ nữ quả thực làm từ nước, động tí là chảy nước mắt" Lâm lẩm nhẩm rồi lại ăn tiếp.

"Không phải chuyện của anh/con" Linh và mẹ cô đang xúc động lại bị một người xen ngang cắt đứt cảm xúc, không khỏi đứng cùng chiến tuyến. Nghe xong câu cuối lại cùng lớn tiếng. Lâm nhăn mặt, rụt cổ, rồi lại đưa ngón tay lên miệng mình, tỏ ý không nói nữa. Linh lại nhớ ra hôm trước có gặp ông Thái, cũng không phải trùng hợp vậy chứ "Ông ấy có nói ở đâu không mẹ? Mới mấy hôm trước con có gặp người tên Trần Thành Thái"

Mẹ Linh gật đầu, "Chắc là người con gặp đó, ông ta có để lại danh thϊếp, mẹ còn để trên bàn, chốc nữa con lại xem"

Bữa cơm kết thúc, Linh liền đi lại chỗ bàn cầm lên tấm danh thϊếp, quả không sai, là ông ta. Linh cũng không biết nên vui hay buồn. Bỗng chốc có người ba là chủ tịch một tập đoàn lớn, ông lại chủ động tìm cô. Nhưng vấn đề ở chỗ cô không có ý định nhận lại người ba này. Mẹ cô đi lại, vỗ nhẹ lên vai cô, cô liền ôm lấy bà "Con không nhận ông ấy, nên là có thế nào thì mẹ cũng không được không cần con"

"Cái đầu nhỏ của con nghĩ gì thế, chỉ có con cái không cần cha mẹ"

Linh cười với bà, lại nghe âm thanh từ phía Lâm vọng lại "Mẹ, Linh, hai người ra đó còn chén dĩa này...."

"Anh/con dọn"

Hai mẹ con nhìn nhau phá lên cười, Linh lại ôm chặt lấy mẹ mình, bà cũng đáp lại bằng những cái vỗ nhẹ lên lưng.