Chương 38

Phan Lệ Hà, là con gái lớn của nhà họ Phan, 23 tuổi kết hôn với bạn trai là ông Nguyễn Hòa, một năm sau hai người có đứa con đầu lòng, lấy tên Nguyễn Thanh Lâm, lại một năm sau, bà nhận nuôi đứa con gái của em ruột mình, lại đặt tên là Nguyễn Thanh Linh. Vì muốn chăm sóc chu đáo cho hai đứa con, bà từ bỏ sự nghiệp riêng của mình khi còn khá sớm. Cho nên nếu nói thành tựu bà có quá nửa đời người, chính là sự thành công của hai đứa con của bà.

Hôm nay là ngày nghỉ của hai đứa con của bà, cũng là ngày sinh nhật của bà, nhìn con trai, con gái cùng nhau xuống bếp khiến bà thỏa mãn. Đã có những khúc mắc, đã có những biến cố, nhưng lại một lần nữa nhìn thấy anh em hòa thuận, bà không cần cái gọi là tiệc mừng thọ gì cả, chỉ nhìn thấy nụ cười trên gương mặt anh em bọn họ, đó đã là món quà quý nhất với bà. Nhưng là, bà vẫn chưa hoàn toàn an tâm với hai anh em họ, chưa đứa nào có gia đình hạnh phúc để bà buông bỏ lo lắng. Bà thở dài.

Nghe tiếng chuông cửa, bà đi ra, người đến là My, bà cười hiền, tránh sang một bên

"Dạ, con chào..." My ngập ngừng, cô cũng không rõ mình phải xưng hô ra sao liền nghe mẹ Linh lên tiếng "Vào nhà, vào nhà đi con, ngồi nói chuyện với mẹ, anh em bọn nó nấu cả tiếng đồng hồ mà chưa đâu vào đâu, mẹ ngồi xem tivi nãy giờ"

My thầm cảm động, người mẹ này, cô nợ bà, cũng mang ơn bà rất nhiều. Lần gần nhất cô gặp bà là hôm bà cùng mẹ cô nhất trí cho cô với Lâm li hôn. Giờ gặp lại không những bà không cho cô cảm giác ngượng ngùng, mà còn giữ cho mối quan hệ thân thiết như trước. Bà vẫn gọi cô là con và xưng mẹ. Chỉ bấy nhiêu cũng đủ thấy bà rộng lượng đến mức nào. Theo sau bà, My vào nhà, cô đưa bà món quà mình đã chọn, bà nhăn mặt trách cứ cô sao phải tốn kém như vậy. Đến ăn bữa cơm với bà là đã đủ. Cô nhe răng cười, cô biết bà không cần, nhưng cô vẫn muốn mua tặng.

"Con dạo này thế nào?" mẹ Linh lấy trái cây ra, bà vừa cầm dao gọt thì bị My giành lấy, biết không nói lại My, bà ngồi một bên, hỏi chuyện My

My gọt xong lê, rồi tách ra thành từng miếng, đặt vào dĩa "Con vẫn bình thường. Nhưng công việc có phần bận rộn"

"Con lúc nào cũng vậy." nhìn người con gái trước mặt mình, mẹ Linh không rõ cảm xúc trong lòng là gì. Bà tiếc nuối vì vuột mất đứa con dâu này, bà oán trách vì nếu không phải My, hai đứa con bà cũng không có những mâu thuẫn, nhưng là bà cũng thấy thương hơn, chịu uất ức nhưng đều nén lại trong lòng. Bà chưa từng trải qua cảm giác không được bên cạnh người mình yêu là như thế nào, nhưng hẳn phải rất đau khổ. Cho nên cuối cùng, bà vẫn không đành lòng, cũng không thể nhẫn tâm đi ngăn cản.

Nghe dưới bếp loảng xoảng một tiếng, bà thở dài nhắc My "Con để đó mẹ làm cho, xuống bếp coi anh em nó làm gì dùm mẹ, chắc muốn phá nát cái bếp của mẹ". My nghe lời, liền đi xuống bếp, cảnh tượng buồn cười khiến My nén lại không được. Lâm đang chiên gì đó, phựt lửa nên quăng vội cái chảo, Linh đứng một bên liền nhanh tay hất nước vào chảo. Kết quả cả bếp nước dầu hỗn độn văng đầy, hai người kia cũng trên người cũng dính đầy. Thấy My vào bếp liền ngơ ngác nhìn, bộ dạng ngu ngơ không thể tả.

"A, chị đến lúc nào?" Linh ngạc nhiên, Lâm cũng ngượng ngùng gãi gãi đầu "Chào em"

My chào lại Lâm, rồi nhìn bộ dạng ngờ nghệch của Linh "Hai người nấu ăn?"

Linh gật đầu khẳng định, đang muốn khoe khoang thì nghe My nói tiếp "Em xác định là hai người đang nấu mà không phải là phá bếp của mẹ?"

Lâm đỏ mặt, anh chính là người gây họa, nghe My hỏi càng khiến anh không biết nói sao. Linh cười gượng "Ha ha, có chút lộn xộn, nhưng khẳng định, hai anh em chính xác là đang nấu. Chị ra ngoài đi, sắp xong rồi. Em bảo đảm"

"Hình như có khách, em ra ngoài trước đi" Lâm nghe phía ngoài có người nói chuyện, cũng nhắc nhở My trở ra. My lắc đầu, cô thực không tin tưởng hai anh em người kia sẽ hoàn thành được bữa cơm.

"Không, anh đi tiếp khách đi, em chưa chắc đã quen, ra đó cũng không nói gì, em ở trong bếp có ích hơn" Lâm suy nghĩ cũng thấy hợp lí, quả thật anh không thích hợp ở trong bếp, chỉ sợ càng cố gắng càng không xong. Thậm chí là anh nghi ngờ liệu với tài năng của mình, không chừng anh còn có thể thiêu rụi cả bếp.

"A, vậy nhờ em" Lâm cởi tạp dề để lại trên bếp, anh ra khỏi bếp. Trước còn cần thay đổi quần áo trên người, nhìn bộ dạng nhếch nhác của mình, anh nhăn nhó không tin được mình vào bếp liền thất bại đến vậy. Lâm ngoái nhìn lại, thấy dáng hai người trong bếp, anh thấy chua xót nhưng nhanh chóng lấy lại cảm xúc. Anh mềm mỏng dùng tình cảm cũng có, anh cứng rắn dùng bạo lực cũng có, uy hϊếp anh cũng dùng, nhưng anh cuối cùng vẫn phải thừa nhận, yêu hay không yêu không dựa vào cố gắng mà có được. Anh từng cố gắng để My yêu mình, nhưng không thể. Anh cũng từng nghĩ mình với My chỉ là du͙© vọиɠ muốn chiếm giữ, nhưng lúc mà anh ngủ tại căn phòng của cả hai, cảm giác xung quanh còn khí tức của My khiến anh không cách nào lừa mình, anh nhớ My, nhớ đến cồn cào. Nhưng, anh nên buông. Không, anh phải buông. Lấy lại vẻ mặt điềm đạm bình tĩnh của mình, Lâm thẳng lưng một mạch ra ngoài mà không nhìn lại

Lâm đi, phòng bếp liền còn lại Linh với My. Lấy tạp dề đeo vào cho My, Linh cười nịnh nọt "Em biết chị lưu luyến không muốn rời em mà"

Trắng mắt liếc Linh, "Là chị không đành lòng mới đúng. Không đành lòng nhìn bữa cơm mừng tuổi mà mẹ cũng không ăn được"

Linh bĩu môi, đứng một góc nhìn người kia không để ý tới mình, cũng ôm tay đứng một bên. Thấy Linh vẫn không có ý định động tay, My quay người lại, tiện thể tặng cho Linh cái cốc vào trán "Em để chị tự làm? Đi dọn cái mớ bừa bộn kia đi rồi nói chị biết em với Lâm rốt cuộc muốn nấu cái gì vậy"

Linh ăn đau liền ngoan ngoãn không dám trái lời.

Ngoài phòng khách, hai người khách xuất hiện khiến mẹ Linh bất ngờ. Trà, Vân về nước thăm gia đình, gọi cho Linh hẹn ra ngoài thì bị Linh từ chối, hỏi ra mới biết hôm nay là sinh nhật mẹ Linh nên cả hai liền hủy dự tính trước đó, đến đây chúc mừng mẹ Linh

"Ủa, hai đứa, vào nhà đi"

Trà nhanh tay nhanh chân, ôm lấy mẹ Linh "Bác khỏe không? Con nhớ bác quá chừng". Mẹ Linh bật cười "Con bé này, lâu không gặp vẫn lanh lợi, miệng ngọt như vậy"

"Ha ha, con đâu có" Trà buông bà ra, cười tươi.

Vân cạnh bên cũng tiến lại ôm lấy mẹ Linh, bà vỗ vỗ vào lưng Vân. Nếu Trà cho bà cảm giác giống Linh thì Vân lại sâu sắc, ổn trọng giống My hơn. Dường như mẫu tính trong bà khá lớn, nên là cho dù không phải con ruột, bà vẫn thấy rất thương yêu những người trẻ này.

Vân nhìn không thấy Linh nên khẽ hỏi, mẹ Linh hướng mắt về bếp

"Hôm nay hai anh em nó vào bếp nhưng mới nãy bác nghe ồn ào trong đó, cũng không biết thế nào" chợt thấy Lâm trở ra, bà phì cười "Rồi, ông anh đã bỏ cuộc, còn cô em" Vân định đi xuống bếp phụ thì mẹ Linh ngăn lại "Con ngồi đi, trong bếp còn người nữa"

Trà gật gù à một tiếng, Vân cũng cười cười. Cả hai trò chuyện với mẹ Linh. Lâm tắm xong cũng trở ra ngồi bên cạnh mẹ mình, đôi khi phụ họa vài câu.

Sau một lúc Linh với My cũng hoàn thành, bếp cũng gọn gàng mà không bừa bộn như vừa nãy. Trong bếp đi ra thấy Vân với Trà nhìn mình bằng ánh mắt thăm dò, có phần trêu chọc khiến Linh đỏ mặt. Biết ngay hai cô bạn thân của mình trong đầu nghĩ gì. Linh khụ một tiếng "Chưa thấy người vừa đẹp vừa biết nấu ăn sao?"

Trà phá ra cười "Thấy nhiều rồi, nhưng chưa thấy người xấu lại cho mình là đẹp, còn tự hào biết nấu ăn". Vân chỉ cười nhẹ, nhìn được bạn mình có thể nói đùa, gương mặt ánh lên niềm vui, liền biết bạn mình trôi qua khá tốt. Điều cô hy vọng cũng là vậy, đã từng chứng kiến Linh khóc sướt mướt trước mình, đã từng chứng kiến Linh đau khổ, dằn vặt, Vân thật lòng mong bạn mình khổ tận cam lai.

"Trẻ nhỏ hay ganh tỵ, chị đây không trách." Linh hếch mũi đáp lời Trà, rồi hướng mắt sang Vân "Cực khổ cho cậu, cưới nhầm đứa nhỏ mãi không chịu lớn, aizzzzz, đứa nhỏ này, trông cậy cả vào cậu"

Trà hậm hực, định phản bác thì liền thấy đằng sau có người mặt giận đi ra, Trà ngồi im cười cười, cái gì là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, cái gì là cao nhân tất có cao nhân trị, hẳn là đây. Trà khoanh tay đợi xem kịch vui.

My hắng giọng "Mmm hmmm, em không lo dọn, làm gì vậy? Còn học một bộ người lớn"

Linh liền rụt cổ, im lặng ngoan ngoãn vào bếp dọn tiếp mấy món khác. Trà nhìn một bộ dạng sợ sệt của Linh, liền dụi mắt, nói với người bên cạnh mình "Cậu thấy thứ mà mình thấy đúng không?"

Vân gật đầu, "Chính xác là mình thấy thứ cậu nhìn thấy"

"Người đó thực sự là Linh hả?" Trà cũng không nghĩ bạn mình là đứa thê nô. Trà có xúc động muốn cười phá lên, Linh à Linh, cưng cũng có ngày này ha ha ha. Tâm tư bay bổng thoáng chốc bị một câu của Vân dập tắt.

"Cậu hơn cậu ấy chắc"

Lúc này Trà lại có xúc động muốn ôm lấy bạn mình, thì thầm Linh à Linh, chúng mình đồng bệnh tương liên.

Mẹ Linh đưa liếc mắt nhìn con trai của mình, nhìn thấy Linh với My vui vẻ, bà cũng vui theo, nhưng nhớ lại con trai, bà có chút lo lắng, thấy Lâm không tỏ thái độ gì mới thả lỏng. Lâm biết mẹ nhìn mình, liền cười trấn an bà. Anh không sao, ổn cả mà. Nếu có không ổn, cũng không để bà phải bận lòng.

Ăn uống xong, My giúp Linh thu thập chén dĩa mới trở về, My xin phép ra về vì cô còn một số tài liệu cần phải xem. Linh ngay lập tức xung phong "Để em tiễn chị một đoạn"

My từ chối "Không cần, em ở lại nói chuyện với Trà và Vân đi" My lại hướng mắt sang Lâm "Mình nói chuyện một lúc được không?"

Lâm gật đầu, đi theo My ra ngoài, My cũng bỏ qua ánh mắt nghi hoặc của Linh, thật ra cô không có gì để nói với Lâm cả, My nhìn ra dường như Lâm có chuyện muốn nói với mình nhưng có Linh lại không mở lời được, nên cô nói anh ra ngoài cùng cô.

"Mình đi lại công viên đằng kia đi" Lâm mở lời

"Anh có chuyện muốn nói đúng không?" My ngồi xuống ghế đá trong công viên, trời dần sang đông nên không khí cũng lạnh hơn, My cũng cảm thấy mình cũng lành lạnh, không có chút nóng giận nào khi đối diện với Lâm. Trách anh không từ thủ đoạn cũng trách qua rồi, nhìn Lâm hôm nay im lặng, thi thoảng nói vào một hai câu, ánh mắt cũng trở nên nhu hòa, My muốn oán cũng không oán được. Lâm ngồi xuống bên cạnh My "Em thực thấu hiểu lòng người"

My cười mà không đáp, bởi cô đợi nghe chứ không phải muốn nói.

"Anh chỉ muốn nói với em lời xin lỗi" Lâm không mặn không nhạt cất lời. "Từ lúc li hôn tính ra đây là lần đầu mình nói chuyện với nhau nhỉ. Anh, thực ra, không có mặt mũi nào tìm gặp em. Anh biết mình sai, thực sự sai rồi"

My cắt ngang Lâm, cô ngạc nhiên vì Lâm xin lỗi mình, nhưng chuyện xảy ra cũng do cô, nhìn Lâm tự trách, cô thấy mình nhận không nổi. "Anh không cần xin lỗi, em cũng không trách anh."

Lâm lắc đầu "Để anh nói hết đã. Anh thừa nhận cách yêu của mình không đúng, không những không có được kết quả tốt, còn làm hại người anh yêu thương. Anh muốn em nhận ở anh lời xin lỗi, vì thực sự ngay từ đầu, là anh cố chấp muốn cầu hôn em, dù biết em không yêu anh. Anh mới là người mở màn rồi kéo dài tấn bi kịch này. Anh biết em tự trách còn nhiều hơn trách cứ anh. Nhưng là em không có lỗi gì cả, chỉ bởi em là cô gái tốt nên em không trách người khác mà ôm hết vào mình. Hết thảy những gì anh gây ra, nếu chỉ bằng vài lời xin lỗi sẽ không đổi lại được, anh vẫn hy vọng em nhận lấy nó."

"Là một thằng đàn ông mà nếu ngay cả năng lực buông xuống cũng không có thì đáng bỏ đi rồi đúng không? Anh cũng không muốn mình thành đồ bỏ đi nên anh phải buông tay được"

"Anh đã được công ty đồng ý cho chuyển công tác sang nơi khác. Vừa lúc phía bên kia có người được điều sang đây nên anh cũng thuận tiện mà chuyển được công tác. Chắc trong tuần sau anh sang đó. Xem như anh trốn chạy cũng được, anh nghĩ mình có cái bắt đầu ở nơi xa lạ đó sẽ tốt hơn. Mà đến lúc đó nếu được thì em về lại nhà đi"

Từng câu từng lời của Lâm đánh vào lòng My khiến cô mềm nhẹ, không nghĩ sau tất cả lại có lúc được nghe Lâm nói những lời khiến cô xúc động đến vậy. Anh đã nghĩ thông, cô thật sự vui mừng. Cô nén cảm xúc, đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn Lâm, cô không hiểu ý của Lâm.

"Nếu em không về, con bé Linh suốt ngày chạy sang chỗ em, bỏ mẹ ở nhà một mình anh không yên tâm" Lâm thoải mái cười nhìn My

My đỏ mặt, người kia mấy ngày nay quả thật tối nào cũng quấn lấy cô đến khuya mới chịu về, sự thật là vậy nhưng bị vạch trần bởi người khác, nhất là Lâm, khiến My không khỏi ngượng ngùng, cúi mặt.

Lâm lại đều giọng "Anh không biết mình có tư cách chúc phúc cho em và Linh hay không, nhưng anh mong sao hai đứa sẽ thực sự vui vẻ, sống cuộc sống của mình, sống vì chính mình."

Lúc này thì My không ghìm được xúc động, cô mỉm cười mà nước mắt chảy không ngớt. Lâm giờ phút này như một người anh cả, bao dung, thông cảm cho cô và Linh. Cô lau vội nước mắt "Có chứ, anh hoàn toàn có tư cách." My nhỏ giọng "Cảm ơn anh"

Lâm cười hiền, nhìn trời thực không còn sớm, nên nhắc My trở về, cả hai đứng dậy, nhưng Lâm chưa vội đi mà nhìn My

"Anh, có thể ôm em được không? Cái ôm tạm biệt"

My không đáp nhưng cô chủ động ôm lấy anh, nghe âm thanh từ phía anh truyền đến "Anh có thêm một đứa em đúng không?"

My gật đầu.

Đẩy nhẹ My ra "Nhớ chăm sóc tốt cho mình, để còn đủ sức mà trông thêm đứa trẻ to xác kia nữa". My gật đầu, tìm một câu nói đùa để chính mình đừng khóc "Em không biết là anh dài dòng như vậy"

"Vậy sao, ha ha, anh còn không biết nữa mà. Được rồi, em về đi kẻo trễ. Bye em"

"Tạm biệt anh, anh cũng sống tốt nhé" nói xong My quay lưng thẳng tắp một đường ra xe, cô sợ nhìn thấy ánh mắt ấm áp ấy của Lâm, cô biết anh còn yêu cô, có thể không ít hơn so với trước đây. Nhưng là anh đã sai, cô cũng sai, tình yêu cả hai không cùng hướng nên cô đành phụ anh.